Nói thật, Võ Nghi còn không để Mộ Như Nguyệt vào mắt, nghe nàng nói vậy, hắn mới nhìn thẳng vào thiếu nữ này, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.
Khó trách Dạ Vô Trần thích nữ tử này, quả thật là đẹp đến cực hạn, có thể thấy nam nhân đều thích nữ tử xinh đẹp, nhưng loại nữ tử này ngoài dung mạo ra còn có cái gì hơn người?
Bất luận là tính cách, thân phận, đều thua xa Nhược Ảnh....
"Chúng ta đang nói chuyện, ai cho phép ngươi xen mồm vào?" Võ Nghi khẽ cau mày, "Chẳng lẽ người của đan đường đều không hiểu lễ nghĩa như thế? Trưởng bối không hỏi thì ngươi không có quyền được nói, đó là quy tắc của học phủ!"
Sắc mặt Dạ Vô Trần cùng Tử Thiên Cảnh đều trầm xuống, lửa giận trong lòng bắt đầu bùng lên, nhưng mà bọn họ còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã truyền đến tiếng cười trào phúng của nữ tử.
"Học phủ có quy tắc này? Xin lỗi, ta quả thật chưa từng nghe Tống lão nói có quy tắc này, cũng không ai nói cho ta biết trưởng lão trong học phủ còn có thể quyết định hôn sự của đệ tử, hắn muốn kết hợp ai với ai thì người đó nhất định phải nghe lời."
Mộ Như Nguyệt trào phúng rõ ràng như thế làm sao Võ Nghi có thể không nghe ra? Sắc mặt hắn hơi cứng lại, cũng cảm thấy mình nói hơi quá, nếu bình thường hắn tuyệt đối sẽ không như thế, nhưng nghĩ đến đồ nhi đang trọng thương, liền không thể nói chuyện ôn hòa với bọn hắn được.
"Láo xược!" Võ Nghi hét lớn, "Hiện tại còn không đến phiên ngươi nói chuyện, ta đang hỏi Dạ Vô Trần, hắn rốt cuộc có nguyện ý cưới đồ nhi của ta hay không. Bất luận là nhân phẩm hay thiên phú, đồ nhi ta đều rất tốt, là đồ đệ đắc ý của Võ Nghi ta, có chỗ nào không xứng với ngươi?"
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt, cười như không cười nhìn hắn: "Xem ra là ta nói chưa rõ lắm, cho nên ngươi nghe chưa hiểu..." Hơi ngừng một chút, nàng nhếch môi, đôi mắt đen cao ngạo khí phách, "Hiện tại, ta muốn nhìn xem, nam nhân của ta, ai dám đoạt?"Nam nhân của ta, ai dám đoạt?
Khí phách cỡ nào, kiêu ngạo cỡ nào mới có thể nói ra lời nói không coi ai ra gì này?
Hai mắt Dạ Vô Trần đầy ý cười nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt là nồng đậm nhu tình, ánh sáng nhu hòa bao phủ xung quanh thiếu nữ, tựa như trong đôi mắt tím ấy chỉ có nàng tồn tại....
Đã từng có rất nhiều hoa si xuất hiện, nàng đều không để ý tới, có thể nói là không thèm để những nữ nhân đó vào mắt.
Nhưng lần này là lần đầu tiên nàng tuyên bố, hắn là nam nhân của nàng!
Nàng sẽ không cho bất kì kẻ nào đoạt người của nàng!
Sắc mặt Võ Nghi trầm xuống, đáy mắt bắt đầu nhen nhóm hai ngọn lửa giận, phẫn nộ nói: "Đệ tử đan đường đều không coi ai ra gì thế này sao? Không biết Tống Nhiên dạy dỗ các ngươi thế nào! Thế giới này trước nay đều lấy phu là trên hết, phu quân ngươi muốn hưu ngươi cưới nữ nhân khác, ngươi lại mặt dày mày dạn ngăn cản, không sợ người đời chê cười?"
Hơi thở quanh người Dạ Vô Trần âm trầm khiếp người tựa như tu la địa ngục, nhưng thời điểm hắn muốn nổi giận lại thấy Mộ Như Nguyệt cầm cái chén trên bàn hung hăng ném về phía Võ Nghi.
Võ Nghi giận tím mặt, vội vàng giơ tay lên, 'bang' một tiếng, chén sứ rơi xuống đất, nước canh bắn tung tóe trên ống tay áo hắn, làm trong lòng hắn lửa giận thiêu đốt.
Mộ Như Nguyệt thờ ơ xoa xoa ngón tay, thản nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Lời đã nói, ta không muốn lặp lại lần nữa, nam nhân của ta đời này kiếp này chỉ thuộc về một mình ta, ai dám đoạt ta không ngại giết kẻ đó! Huống chi, nói thật, ta không cho rằng Lâm Nhược Ảnh ưu tú, trong mắt ta, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể!" Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận