Kế tiếp có phải sẽ đến lượt các nàng hay không?
Các nàng thà chết chứ không muốn chịu đựng loại thống khổ tê tâm liệt phế thế này!
"Phụt!"
Khi một cái xương sườn cuối cùng bị nghiền nát, Triệu Khuynh Tuyết rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, nghoẹo đầu, chết ngất đi...
Dạ Vô Trần chậm rãi thu tay lại, đôi mắt tím tà khí đảo qua đám nữ tử.
Nhìn đến ánh mắt hắn, trong lòng đám nữ tử run lên, trong mắt toát ra sợ hãi tột độ.
"Trên đời này, trong mắt ta chỉ có một mình nàng, ta nguyện ý vì nàng làm ấm giường một đời một kiếp, ngoại trừ nàng, những nữ nhân khác trong mắt ta chỉ là một đám không có giới tính, cho nên, Dạ Vô Trần ta chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, bởi vì trên đời này người có thể làm ta thương tiếc cũng chỉ có nàng."
Ngoại trừ nàng, trên cõi đời này còn ai đáng để hắn thương tiếc?
Ôn nhu chỉ dành cho thê tử nhà mình, tàn nhẫn là dành cho người ngoài....
"Ta mặc kệ các ngươi là nam hay nữ, lão nhân hay tiểu hài tử, tổn thương nàng, nhất định phải trả giá đắt!" Dạ Vô Trần cong khóe môi, nở nụ cười lạnh lẽo.
Nam nhân này trước nay đều lạnh lùng vô tình nhưng ở trước mặt Mộ Như Nguyệt, hắn lại là một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Tính tình trẻ con, cùng người khác tranh giành tình cảm...
Mộ Như Nguyệt mỉm cười nhìn nam nhân bóng dáng thon dài đỉnh đạc, vẻ mặt nhu hòa, trước giờ hai bọn họ chưa từng nói qua từ 'yêu' chỉ vì không cần nói cái từ này hai người đã sớm thấu hiểu tâm ý đối phương.Ánh mắt Diêu Vân Thanh đảo qua Mộ Như Nguyệt và bóng lưng Dạ Vô Trần, đột nhiên cười ha hả: "Nguyệt Nhi, phu quân ngươi đúng là đối với ngươi rất thâm tình, loại nam nhân này cơ bản đã tuyệt chủng, các ngươi lại làm ta có lòng tin vào tình yêu, cũng không biết khi nào ta mới gặp được một người tri tâm tri kỷ như vậy."
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe vài cái, cười âm hiểm: "Ngươi cũng có thể, ta biết một người như vậy, hắn yêu một nữ tử cũng sẽ một đời một kiếp, hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, nếu ngươi gả cho hắn nhất định sẽ gặp một mẹ chồng ôn nhu ưu nhã."
"Thật sự?" mắt Diêu Vân Thanh sáng lên, "Vậy hôm nào ngươi giới thiệu cho ta đi, chờ đến khi chúng ta trở về quê hương, ta sẽ mang hắn về, tức chết đôi cẩu nam nữ kia."
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt nàng căm giận, tuy đã không yêu nam nhân kia nữa nhưng nàng hận muội muội cùng cha khác mẹ kia, cho nên nàng nhất định phải mang một nam nhân ưu tú về nhà, tức chết đôi gian phu dâm phụ kia.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, ánh mắt hướng về phía nam nhân trước mặt, nếu nàng trở lại Trung Hoa, tất nhiên Vô Trần sẽ đi cùng nàng về nhà...
"Vô.... Vô Trần sư huynh, chúng ta biết sai rồi, ngươi tha cho chúng ta đi."
Đám nữ tử cầu xin nam nhân, thanh âm run rẩy.Tha cho bọn họ?
Dạ Vô Trần cười âm lãnh: "Các ngươi có từng nghĩ buông tha nàng?"
Nghe vậy, hô hấp mọi người cứng lại, hành động vừa rồi của các nàng đối với Mộ Như Nguyệt đã làm các nàng không có quyền cầu xin tha thứ.
"Chỗ này giao cho ta xử lý", Tử Thiên Cảnh phủi phủi vạt áo, đảo mắt qua những nữ tử run như cầy sấy kia, cong môi cười nói, "Ngươi cùng nàng rời khỏi chỗ này trước đi."
Hiện tại, hắn nể tình hai người xa nhau đã lâu nên mới nhận chuyện này, để cho đôi phu thê thân thiết với nhau một chút.
Nếu không thì hắn cũng không nhận cái nhiệm vụ này thay hắn.
Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận