"Không.... không phải như thế!"
Sắc mặt Lâm Nhược Ảnh tái nhợt, nhịn không được lui về phía sau hai bước, thân thể mềm mại run lên, nỗi sợ hãi dần tràn ngập trái tim.
Giờ phút này, nàng thật sự rất sợ, sợ từ nay về sau nam nhân này sẽ không bao giờ để ý nàng nữa...
"Vô Trần, ta không biết gì cả, ta thật sự không biết gì hết, ta chỉ tới đây xem náo nhiệt thôi, cũng không biết mấy chuyện này a, đều là do đám người Triệu Khuynh Tuyết đó."Lâm Nhược Ảnh cắn chặt môi, nôn nóng giải thích.
Tử Thiên Cảnh cười lạnh, chỉ dựa vào loại phế vật như Triệu Khuynh Tuyết sao có thể tập hợp đám đệ tử võ đường tới đây được? Ngoại trừ Lâm Nhược Ảnh, còn ai có thể làm được chuyện này?
Nữ nhân này thật coi mọi người là kẻ ngốc hết sao?
"Nàng câu dẫn ta?" Dạ Vô Trần cười âm lãnh, "Còn muốn hạ dược ta? Hình như từ lần đầu tiên gặp được nương tử, ta liền trăm phương ngàn kế muốn câu dẫn nàng, đầu tiên ta giả ngốc tiếp cận nàng, sau đó còn vụng trộm muốn tắm uyên ương với nàng, nàng lại lạnh nhạt vô tình, trong lòng không có bất kì nam nhân nào, vì muốn có được nàng, ta làm tất cả mọi chuyện, cuối cùng mới khiến nàng cảm động, từ từ tiếp nhận ta, nếu nàng thật sự muốn câu dẫn ta, ta đã sớm vui sướng đến mức quên luôn cả mình họ gì, đáng tiếc..."
Đáng tiếc nữ nhân này quá mức lạnh lùng, dù không cự tuyệt hắn cách xa ngoài ngàn dặm nhưng cũng khó có thể đi vào lòng nàng. Nếu nàng thật sự câu dẫn hắn, phỏng chừng hắn đã sớm kích động đến ngất xỉu đi.
Sắc mặt Lâm Nhược Ảnh tái nhợt, trái tim như bị vạn con kiến gặm cắn.
Nghe nam nhân mình yêu kể ra hắn yêu nữ nhân khác thế nào, không có chuyện gì thống khổ hơn chuyện này....
"Vô Trần sư huynh, ngươi nói thật sao?"
Trong đám người truyền đến một thanh âm bén nhọn.
Nam nhân hoàn mỹ như Vô Trần sư huynh sao có thể đi câu dẫn nữ nhân? Đặc biệt là nữ tử kia còn không hề dao động, chuyện như vậy sao có thể xảy ra?Nhưng mà Vô Trần sư huynh sẽ không nói dối, lời hắn nói các nàng không thể không tin...
Nói xong, nữ tử điên cuồng kia hung hăng trừng Mộ Như Nguyệt.
"Nữ nhân này có cái gì tốt? Đáng giá để Vô Trần sư huynh yêu nàng như vậy?"
Ghen ghét!
Đúng vậy, trong lòng mọi người đều ghen ghét, dựa vào cái gì nàng có thể được Vô Trần sư huynh yêu sâu đậm như vậy? Người như Vô Trần sư huynh, phải là nữ tử như Nhược Ảnh sư tỷ mới xứng đôi.
Cũng chỉ có Nhược Ảnh sư tỷ gả cho Vô Trần sư huynh, các nàng mới không cảm thấy ghen ghét, chỉ có nữ nhân hoàn mỹ, thiện lương, ôn nhu như vậy...
Dạ Vô Trần cười lạnh: "Nàng tốt, chỉ cần một mình ta biết là đủ, những người khác đều không có tư cách này."
Cả đời này, Dạ Vô Trần chỉ hi vọng một mình hắn nhìn thấy nàng tốt, cứ như vậy sẽ không có bất kì nam nhân nào đến tranh đoạt nàng cùng hắn.
Đám nữ tử cứng đờ, tim suýt chút nữa nhảy ra, ánh mắt tức giận bất bình đồng loạt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhưng mà, ngoại trừ lúc Dạ Vô Trần xuất hiện, sắc mặt nữ nhân này đều lạnh lùng như vậy, dù nghe thấy mấy lời vũ nhục cũng chưa hề nhìn thấy biểu tình gì khác trên mặt nàng.
Vì sao có người có thể bình tĩnh đến mức độ đó? Nếu đổi lại là các nàng, chắc chắn đã sớm kêu gào....
"Nàng chính là Triệu Khuynh Tuyết?" Ánh mắt Dạ Vô Trần nhìn về phía thiếu nữ nằm trên mặt đất, đôi mắt tím hiện lên một tia sáng, "Nương tử, đây không phải là nữ nhân yêu say đắm đại cửu tử (anh vợ) sao?""Ân", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, "Chính là nàng." Chương trướcChương tiếp Báo lỗi chương Bình luận