Chương 321: Chương 321: Mẫu thân! mẫu thân? (2)

Thời điểm ánh mắt hắn nhìn về hướng Mộ Như Nguyệt phía sau Triệu Khuynh Tuyết, nụ cười trên mặt cứng đờ, đáy mắt hiện lên tia sáng kích động.

Không sai, quả thật là kích động!

Nét mặt Mộ Như Nguyệt hơi động, không biết vì sao, thiếu niên trước mắt khiến nàng có cảm giác quen thuộc, tựa như đã từng quen biết, nhưng trong kí ức của nàng lại không có bất kì ấn tượng gì...

"Vị công tử này, ngươi tìm ta có việc gì sao?"

Triệu Khuynh Tuyết thấy thiếu niên tuấn mỹ như thần, lười biếng tùy ý đi về phía nàng, khuôn mặt thanh tú đỏ lên, hơi ngượng ngùng cúi đầu.

So với Tiêu Phong, thiếu niên này hiển nhiên hoàn mỹ hơn....

Một trận gió lướt qua bên cạnh Triệu Khuynh Tuyết, nàng hơi sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu niên đi lướt qua bên cạnh mình.

Từ đầu đến cuối, thiếu niên chưa hề liếc nhìn nàng cái nào, tựa như không thấy nàng tồn tại...

Triệu Khuynh Tuyết nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, bởi vì hiện giờ mọi người đang nhìn chăm chú theo thiếu niên cho nên vẫn chưa phát hiện vẻ mặt dữ tợn của nữ tử.

Thiếu niên dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Hắn nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của đối phương, thanh âm run nhẹ, giờ phút này, trong lòng hắn cực kì kích động, ánh mắt không hề dời khỏi khuôn mặt của nàng.

"Ngươi quả nhiên ở nơi này, mẫu thân, ta rất nhớ ngươi...."

Thiếu niên tựa như đang phân biệt một người quen, ánh mắt si ngốc tràn ngập lưu luyến.

Mẫu thân?

Mộ Như Nguyệt ngẩn người, kinh ngạc chớp chớp mắt.

"Nguyệt Nhi... đây... đây là nhi tử của ngươi?" Diêu Vân Thanh trợn mắt, khiếp sợ quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt đang ngây ngốc bên cạnh."Tuổi của ta và hắn nhìn có vẻ không chênh lệch lắm, ngươi nói làm sao có thể sinh ra nhi tử lớn như vậy?" Mộ Như Nguyệt hồi phục tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói.Nàng nhìn về phía khuôn mặt kích động của thiếu niên, cau mày nói: "Có phải ngươi nhận lầm người không, làm sao ta có thể là mẫu thân của ngươi?"

Thiếu niên ngẩn ra một chút, vẻ mặt ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.

Hắn quên mất, mẫu thân căn bản không nhớ được hắn...

"Xin lỗi, ngươi quá giống mẹ ta, nhất thời nhận lầm người."

Không biết vì sao, khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của thiếu niên, trong lòng Mộ Như Nguyệt tê rần, cảm giác này khiến nàng muốn ôm thiếu niên vào ngực an ủi một phen.

Ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy đối với thiếu niên này.

Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau....

"Vân Thanh, chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt đè nén cảm giác xúc động trong lòng, quay đầu cười nói với Diêu Vân Thanh.

"Nga", Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, chớp chớp mắt, nói, "Sau khi vào học phủ, mỗi người sẽ được phân đến một phòng tu luyện, Nguyệt Nhi, vì chúng ta đã thông qua khảo hạch cho nên phòng của hai chúng ta ở bên cạnh nhau, chúng ta đi đến đó nhìn xem, ngày mai mới đi học."

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng lúc hai người muốn rời đi, một thanh âm động lòng người từ phía sau truyền đến.

"Khoan đã!"

Thiếu niên bước nhanh tới, vòng qua phía trước Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn thiếu nữ, trong mắt bắt đầu hiện lên tia sáng nhu hòa, nở nụ cười nhạt.

"Ta muốn đi cùng ngươi."

Mộ Như Nguyệt hơi nhếch miệng muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của thiếu niên, lời cự tuyệt đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Được...."