Chương 317: Chương 317: Học phủ khảo hạch (7)

"Được."

Mộ Như Nguyệt nhún vai, liếc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của lão giả, 'oanh' một tiếng, phóng tinh thần lực ra...

Lão giả nhíu chặt mày, nhàn nhạt quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt mặt không đỏ khí không suyễn, cười lạnh nói: "Nha đầu, ngươi dùng quỷ kế với lão nhân ta sao? Nghe không hiểu lời ta nói? Ta muốn ngươi dùng toàn bộ tinh thần lực, ngươi rõ ràng đang che giấu thực lực của mình."

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt liếc nhìn lão nhân, do dự nói, "Thật sự muốn toàn bộ?"

Không có biện pháp, bất luận là khảo nghiệm thiên phú hay đan hội, mấy lão nhân đó đều bảo nàng dùng toàn bộ thực lực, nàng cũng làm theo, kết quả lần nào cũng oanh động mãnh liệt, cho nên lần này nàng mới rút kinh nghiệm, chỉ cần có thực lực đủ để thông qua khảo hạch là được rồi, không cần bại lộ toàn bộ thực lực ra, ai ngờ lão nhân này liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng..."Nha đầu, ta cho ngươi một cơ hội nữa, phóng toàn bộ tinh thần lực ra cho ta không được giữ lại, với nhãn lực của ta cho dù ngươi che giấu ta cũng nhìn ra."

Lão nhân cười lạnh nhìn Mộ Như Nguyệt.

Nha đầu này sắc mặt bình thường, hô hấp ổn định, vừa nhìn là biết chưa dùng hết toàn lực, sơ hở rõ ràng như thế mà không phát hiện được thì hắn chính là đồ ngốc.

"Ta cũng không có biện pháp."

Mộ Như Nguyệt than một tiếng, đành phải làm theo, vô số tinh thần lực từ thân thể nàng phóng ra, tràn ngập toàn bộ hội trường....

Ngay từ đầu, lão nhân còn có chút không cho là đúng, nhưng dần dần sắc mặt của hắn đã thay đổi....

Lão giả đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Từng giây từng giây trôi qua, tinh thần lực dần dần nồng đậm lên, ngay cả lão nhân cũng cảm nhận được sự áp bách của tinh thần lực Mộ Như Nguyệt phóng ra.

Nhưng mà Mộ Như Nguyệt rõ ràng còn chưa dừng lại.

Nàng tựa như có tinh thần lực vô hạn, cường hãn làm lòng người kinh sợ.

"Thiên tài, không! Yêu nghiệt, nàng tuyệt đối là yêu nghiệt!" Lão nhân kích động, trong lòng run rẩy không thôi, "Ta nhận thức nhiều đan dược sư như vậy, bản thân ta cũng là một đan dược sư nhưng trước nay chưa từng gặp người có tinh thần lực cường hãn thế này, tinh thần lực như vậy rõ ràng chính là một đan dược sư trời sinh, không ai thích hợp làm đan dược sư hơn nàng!"

Trong lòng lão giả tràn ngập kích động, không nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Nhưng mà đối phương còn tiếp tục phóng xuất tinh thần lực, ngày càng nhiều tinh thần lực được phóng ra khiến lão nhân cảm thấy mình giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè nặng, hô hấp trở nên khó khăn.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc còn bao nhiêu tinh thần lực?" Lão giả cố gắng hô hấp, trừng mắt Mộ Như Nguyệt, "Khi nào mới xong? Còn tiếp tục như vậy nữa, lão phu phỏng chừng sẽ bị ép chết!"

Nói tới đây, mặt lão giả đỏ lên, xấu hổ đến mức hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.

Hắn kêu nha đầu này phóng ra toàn bộ tinh thần lực, kết quả nàng còn chưa kết thúc, hắn đã không thể chịu nổi, nếu nói chuyện này ra, phỏng chừng sẽ bị những đồng nghiệp kia chê cười chết.

Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn lão giả: "Không phải ngươi bảo ta phóng ra toàn bộ tinh thần lực sao?"

"Nhưng mà, nha đầu, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi còn muốn bao lâu nữa mới xong? Còn bao nhiêu tinh thần lực?" Lão nhân hung hăng cắn răng, dưới sự áp bách của tinh thần lực, thanh âm hắn có chút run rẩy.