"Làm càn!"
Phượng Tường hung hăng vỗ bàn, sắc mặt xanh mét nhìn Phượng Kinh Thiên, hắn nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ quát: "Kinh Thiên, nữ nhân kia có gì tốt, ngươi muốn vì nàng mà trở mặt với phụ thân?"
Phượng Kinh Thiên khẽ cười hai tiếng, vẻ mặt khinh miệt, nhưng thanh âm lại kiên định như thế, kiên định đến chân thật, đáng tin.
"Ta muốn hủy bỏ hôn ước với Lam Nguyệt, cưới nàng làm vợ!"
"Phượng Kinh Thiên!" Hai mắt Phượng Tường phun lửa giận, "Một nữ nhân mà thôi, chơi đủ rồi ngươi muốn nàng trở thành tiểu thiếp ta cũng có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi muốn cưới một phế vật làm vợ, căn bản không có khả năng! Ta nhất quyết không cho ngươi cưới một nữ nhân lai lịch không rõ."
Tuy tiểu tử này kiêu ngạo, khó thuần phục nhưng ngày thường cũng sẽ không đối nghịch với hắn như vậy, hiện tại vì một nữ nhân mà trở mặt với hắn?
Xem ra không thể giữ lại nữ nhân kia...
Phượng Tường nheo mắt, lộ ra tia ngoan độc.
Hắn là gia chủ Phượng gia, mọi việc phải đặt lợi ích Phượng gia lên đầu, bất kì ai làm ảnh hưởng đến lợi ích Phượng gia, hắn đều không bỏ qua, đặc biệt là nữ nhân kia còn khiến nhi tử trở mặt với hắn.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu Phượng Kinh Thiên ở đây, sẽ không có cách nào ra tay với nữ nhân kia...
"Kinh Thiên", nghĩ tới đây, sắc mặt Phượng Tường hòa hoãn lại, ánh mắt lập lòe vài cái, "Ngươi muốn cưới nàng cũng không phải không có khả năng."
Sắc mặt Phượng Kinh Thiên vừa động, nhưng cũng không nói thêm gì, hắn muốn biết phụ thân mình lại muốn làm cái gì."Bất quá..." Phượng Tường cười lạnh, nói tiếp, "Thế lực của Lam gia cũng rất mạnh, ngươi muốn hủy bỏ hôn ước cũng không dễ dàng như vậy, cho nên ta muốn ngươi đi lấy một thứ, nghe nói gần đây Lam gia đang tìm một dược liệu gọi là Cự Long thảo, loại dược liệu này ở trên núi Cự Long, chỉ cần ngươi lấy được dược liệu này, có lẽ Lam gia sẽ có thể đồng ý hủy bỏ hôn ước."Nghe vậy, sắc mặt Phượng Kinh Thiên trầm xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn Phượng Tường.
"Ngươi sẽ tốt bụng như vậy?"
Hỗn đản này vừa rồi còn hùng hổ mắng hắn, bây giờ đột nhiên thay đổi sắc mặt, sao Phượng Kinh Thiên có thể không nghi ngờ được? Huống chi Phượng Tường luôn rất âm hiểm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Lúc trước, không phải vì hắn như vậy nên mới hại chết mẫu thân mình sao?
"Tiểu tử thối, dù sao ngươi cũng là nhi tử ta, tuy ta không chấp nhận được hành động của ngươi, tức giận ngươi vì một nữ nhân mà đánh người của Lam gia, ngươi cũng biết lão nhân Lam gia kia trước nay luôn bênh vực người mình, vậy không phải ngươi hại Phượng gia rồi sao? Nhưng nghĩ lại, ta cũng hi vọng nhi tử ta có được hạnh phúc."
Ánh mắt Phượng Tường chân thành tha thiết, giống như một phụ thân suy nghĩ cho nhi tử mình.
Tựa như cảm nhận được Phượng Kinh Thiên vẫn không tin mình, trong lòng Phượng Tường tức giận, nhưng không biểu lộ trên mặt: "Ta có thể cam đoan, sau khi ngươi rời đi, Phượng gia tuyệt đối sẽ không làm gì nữ nhân kia."
Phượng gia không ra tay, không có nghĩa là Lam gia sẽ bỏ qua nàng...
Phượng Kinh Thiên thu hồi ánh mắt, âm lãnh nhìn Phượng Tường: "Hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời mình nói, chờ sau khi ta trở lại, ta hi vọng sẽ nhìn thấy một Mộ Như Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì, nếu nàng chịu một chút thương tổn nào, đừng trách ta huyết tẩy Phượng gia!"
"Tiểu tử thối, đừng quên ngươi cũng là người Phượng gia!" Phượng Tường tức đến mức cả người run rẩy, tên hỗn đản đáng chết này lại muốn vì nữ nhân kia mà huyết tẩy gia tộc của mình?
Đã vậy, hắn càng không thể để nữ nhân kia tồn tại...