Chương 246: Chương 246: Không thể đoán trước tương lai (5)

So với giết một người, hủy đi thực lực của hắn sẽ càng khiến hắn thống khổ hơn vạn phần. Nếu không phải hắn hại Dạ Vô Trần suýt chút nữa tự phế thực lực, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không làm như vậy.

"Ta sẽ không ăn!" Diệp Khâu hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt.

Hắn đã quen hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người khác, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi trở thành phế vật sẽ thế nào...

"Ngươi thật sự không ăn?" Mộ Như Nguyệt lạnh lùng cười, "Ta nhớ thiên phú của đồ nhi ngươi không tồi, ngươi cũng rất thương yêu hắn..."

Diệp Khâu cả kinh, tuy lúc gặp khó khăn đồ nhi không ra giúp hắn, nhưng Phó Lâm không chỉ là đồ đệ hắn mà còn là nhi tử tư sinh, cũng là nhi tử duy nhất của hắn.

Nữ nhân này cư nhiên dùng Phó Lâm uy hiếp hắn...

"Ngươi chính là ma quỷ, ngươi không sợ gặp báo ứng?" Diệp Khâu điên cuồng rống to, thân thể phát run.

"Báo ứng?" Mộ Như Nguyệt nhìn Diệp Khâu, ánh mắt lạnh lẽo, "Diệp Khâu, nếu ngươi chỉ tới quấy nhiễu ta, có lẽ ta sẽ không làm thế này, nhưng vì ngươi mà Vô Trần bị trọng thương suýt chút nữa thực lực bị phế, nếu báo thù cho hắn mà phải gặp báo ứng, ta tình nguyện thừa nhận, nếu ngươi không muốn tự ăn đan dược, vậy..."

Diệp Khâu nhìn khuôn mặt lạnh băng của thiếu nữ, thời điểm nàng muốn nói tiếp, hắn hạ quyết tâm nói: "Ta ăn!"

Hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác...

Diệp Khâu nhắm mắt ăn đan dược vào, sau khi đan dược vào miệng liền biến thành nước thuốc chảy vào yết hầu làm hắn muốn phun cũng không phun được.

"Ta đã ăn, ngươi có thể đi rồi!" Diệp Khâu cắn răng, một câu này suýt nữa đã dùng hết toàn bộ sức lực của hắn.Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Vừa rồi người không đợi ta nói hết câu, nếu ngươi không tự ăn ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, chỉ lấy mạng ngươi thôi, bất quá hiện tại ngươi đã chọn ăn đan dược, muốn chết cũng không được, Diệp Khâu, ngươi hại phu quân ta suýt nữa tự phế thực lực, ta sẽ cho ngươi nếm thử cái tư vị này."Dù không phải Diệp Khâu muốn phế bỏ thực lực của Dạ Vô Trần nhưng nguyên nhân cũng xuất phát từ hắn, hơn nữa nếu không phải thực lực của Vô Trần cao hơn hắn, sợ là khi nàng bước ra chỉ có thể nhìn thấy một cỗ thi thể...

Nam nhân kia chính là nghịch lân trong lòng nàng, bất luận kẻ nào cũng không được động vào nghịch lân của nàng!

"Sư phụ, chúng ta đi thôi." Mộ Như Nguyệt nhún vai, không thèm nhìn Diệp Khâu tê liệt ngã trên mặt đất. Từ nay về sau, trong số đan dược sư phàm giai và võ giả cấp thiên phú đã không còn nhân vật này.

Vô Ngu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười ha hả.

Ở cái đại lục này, cường giả vi tôn, nếu nàng tha cho Diệp Khâu, Diệp Khâu ngoan độc như vậy cũng sẽ không buông tha nàng, cho nên hủy bỏ thực lực của hắn, khống chế hắn là tốt nhất.

Bất quá, đối với loại người như Diệp Khâu, khiến hắn trở thành phế vật càng làm hắn thống khổ hơn là giết hắn...

Diệp Khâu gắt gao nhìn theo bóng dáng Mộ Như Nguyệt rời đi, căm hận nắm chặt nắm đấm, trong lòng hắn xẹt qua một tia ngoan lệ, nhưng mà khi hắn hận Mộ Như Nguyệt, đầu hắn liền đau đớn kịch liệt.

Cái loại đau đớn này đúng là sống không bằng chết.

Nữ nhân kia thật ác độc, ngay cả hận cũng không cho hắn hận...

Hiện tại, Diệp Khâu không hề nghĩ tới, nếu không phải hắn đánh nhau với Dạ Vô Trần, hại hắn trọng thương, Mộ Như Nguyệt cũng sẽ không dùng biện pháp này đối phó hắn...

Tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão thôi, không trách ai được...