Chương 239: Chương 239: Ta có thể chữa bệnh cho hắn (3)

"Còn chưa chết?" Dạ Vô Trần đã nhận ra hơi thở của Diệp Khâu, dung nhan âm trầm tà mị quét về phía đối phương, ánh mắt hơi trầm xuống, "Nhuyễn giáp tơ vàng? Thì ra ngươi mặc loại đồ vật này, bất quá bổn vương muốn nhuyễn giáp tơ vàng của ngươi."

Hắn nở nụ cười tà mị, dưới ánh mắt của mọi người tiến về phía Diệp Khâu.

Diệp Khâu cả kinh thất sắc, vừa mới tỉnh dậy, vẻ mặt tái nhợt: "Ngươi muốn làm gì? Tông chủ, đan tôn giả, mau cứu ta!"

Đan tôn giả không có động tác gì, sau khi nghe đệ tử dược tông kia bẩm báo lại, hắn hận không thể đập chết tên hỗn đản này.

Nữ nhi của đệ tử hắn, lão gia hỏa này cũng dám động sao?

"Tông chủ, ta có biện pháp trị liệu cho thiếu tông chủ, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ trị liệu cho thiếu tông chủ." Diệp Khâu la lớn.

Hiện tại hắn không quản được nhiều, tránh được một kiếp này rồi nói sau.

Trong lòng Mộ Dung Thiên vui vẻ, nhưng khi nhìn về phía Dạ Vô Trần, hắn lại do dự, dựa vào thực lực của hắn căn bản không đánh lại nam nhân này, trừ phi là sư phụ ngăn cản...

Hắn ngẩng đầu nhìn hướng đan tôn giả lại thấy đối phương cản bản không tính ngăn cản.

Cũng coi như Diệp Khâu xui xẻo, hắn ra tay với ai không được, một hai phải là nữ nhi của Ngọc Nhi sư muội, đan tôn giả thiên vị Ngọc Nhi sư muội như vậy, phỏng chừng đã sớm hận không thể giết Diệp Khâu đáng chết này.

Lúc trước hắn không để ý người khác dị nghị muốn tiểu sư muội ngồi lên vị trí tông chủ, cũng đã chứng tỏ lão nhân này không phải người nói đạo lý gì.

Dạ Vô Trần nhìn Diệp Khâu, Diệp Khâu lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ngạc nhiên nhìn nam nhân đứng trước mặt mình.

Thực lực của nam nhân này rõ ràng mạnh hơn...Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đã làm một chuyện cực kì bá đạo.

Hắn dùng ngọn lửa thiêu áo ngoài của Diệp Khâu thành tro, đoạt nhuyễn giáp tơ vàng trên người hắn xuống, có lẽ là ghét bỏ nhuyễn giáp tơ vàng này không sạch sẽ, hắn dùng ngọc lửa tẩy đi vết bẩn trên áo.

Cường đạo!

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nam nhân.

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần xoay người đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, cười tà mị, "Ta còn chưa tặng ngươi cái gì, nhuyễn giáp tơ vàng này coi như mượn hoa hiến phật, làm vật đính ước đi, yên tâm, vừa rồi ta đã rửa sạch hơi thở của hắn cho nên hiện tại nhuyễn giáp rất sạch sẽ, ngươi mặc nó vào, cho dù là võ giả thiên phú sơ cấp cũng không đả ngươi được."

Còn Diệp Khâu kia, dù hắn không ra tay thì Vô Ngu cũng không tha cho hắn...

Mộ Như Nguyệt không chút khách khí nhận nhuyễn giáp tơ vàng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Vô Trần, nói vậy, hình như ta cũng chưa tặng lễ vật gì cho ngươi."

Dạ Vô Trần tươi cười tà mị, đôi mắt tím nhu hòa nhìn thiếu nữ.

"Nguyệt Nhi, ngươi có thể tặng ta lễ vật tốt nhất trên đời này."

"Cái gì?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút, không kịp phản ứng lại.

Dạ Vô Trần không hề bận tâm đây là trước mặt mọi người, hắn cong khóe môi, nói: "Ngươi gả cho ta, sau đó sinh cho ta một nhi tử, đó không phải là lễ vật tốt nhất sao? Về sau ta có thể cùng nhi tử bảo hộ ngươi, bất quá nếu là long phượng thai thì càng tốt, vậy ta cùng nhi tử sẽ có trách nhiệm bảo hộ hai mẹ con các ngươi."

Đáy lòng Mộ Như Nguyệt cảm động, nếu không phải Dạ Vô Trần đột nhiên mất tích, có lẽ hiện tại bọn họ đã thành thân.