Chương 214: Chương 214: Ngươi là vô trần, đúng không? (3)

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, một đôi mắt màu tím lập tức đập vào mắt nàng.

Áo tím tung bay, đeo mặt nạ màu bạc không thấy rõ dung mạo, nhưng làn da nam nhân này rất trắng, môi mỏng khẽ nhếch, con ngươi màu tím lẳng lặng nhìn Mộ Như Nguyệt.

Hắn đã nửa năm không gặp được nàng...

Trời biết trong nửa năm này hắn nhớ nàng thế nào?

Có điều, hắn vẫn không thể xuất hiện bên cạnh nàng, không muốn cỗ lực lượng kia tổn thương nàng, cho dù rất nhớ nhưng vẫn nhịn không đến gặp nàng...

Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng sắc mặt trắng bệch, khí thế cường đại bộc phát, nháy mắt liền đánh vào ngực Nam Cung Tử Phượng.

Thân thể Nam Cung Tử Phượng văng ra ngoài, chật vật rơi trên mặt đất, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt.

Tôn quý, tà mị, khí thế cường đại bao quanh người hắn...

Mà bên cạnh hắn, Mộ Như Nguyệt cũng không hề thua kém.

Giờ phút này, Nam Cung Tử Phượng tựa hồ nhìn thấy đôi thần tiên quyến lữ danh chấn Trung Châu nhiều năm trước, đôi phu thê khiến người trong thiên hạ đều hâm mộ kia.

“Tử Hoàng ca ca...” Nam Cung Tử Phượng nhếch môi, khuôn mặt vốn lạnh lùng, sau khi nhìn thấy nam nhân này lại như tuyết đọng gặp được ánh mặt trời, nháy mắt đã hòa tan.

Mặc kệ thế nào, nam nhân này đều là nam nhân mà nàng yêu nhiều năm nay.

“Tử Hoàng ca ca, ta rốt cuộc gặp được ngươi...”

Thanh âm nàng ôn nhu, ánh mắt tràn ngập thâm tình không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân kia, luyến tiếc dời đi, tựa như muốn bù lại những năm mất đi hắn.

Nam nhân rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tử Phượng.

Nhưng ánh mắt hắn lại xa lạ, lạnh nhạt làm tâm Nam Cung Tử Phượng giống như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến nàng nhịn không được run cầm cập.

Sao nàng lại quên mất? Tử Hoàng ca ca còn chưa hoàn toàn khôi phục kí ức, không biết nàng là ai. Hơn nữa Nam Cung Tử Phượng tin tưởng, ngày mà hắn khôi phục kí ức cũng là ngày nàng chết...

“Tử Hoàng ca ca, tương lai còn dài, về sau chúng ta còn gặp nhau.”

Nam Cung Tử Phượng từ trên mặt đất bò dậy, nở nụ cười nhạt, ánh mắt thâm tình nhìn về phía nam nhân: “Người cuối cùng chiếm được ngươi nhất định là ta.”

Đến lúc đó, nàng còn muốn cho Mộ Như Nguyệt tận mắt nhìn thấy bọn họ triền miên trên giường, cho nàng nếm thử nỗi thống khổ mà năm đó nàng từng gánh chịu...

Nam nhân không nói gì, con ngươi màu tím tràn ngập sát khí, nhoáng một cái, luồng sáng đen từ ống tay áo hắn như một thanh kiếm hung hăng đâm vào thân thể Nam Cung Tử Nguyệt.

Phụt!

Thân thể Nam Cung Tử Phượng văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, nàng cắn chặt răng, lục phủ ngũ tạng đau đớn cũng không bằng nỗi thống khổ trong lòng nàng.Tử Hoàng ca ca muốn giết nàng, hắn thật sự muốn giết nàng...

Tuy đã sớm biết ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, nam nhân này không để ý tới bất kì kẻ nào, nhưng tới bây giờ lòng nàng vẫn đau đến tê tâm liệt phế.

Không có gì làm một nữ nhân thống khổ hơn bị nam nhân mình yêu đả thương.

“Ha ha ha!” Nam Cung Tử Phượng ngửa đầu cười điên cuồng, nếu không phải thể chất nàng mạnh hơn người bình thường, phỏng chừng một chiêu kia đã khiến nàng trực tiếp đi chầu Diêm Vương rồi.

Nhưng dù như thế, nàng cũng cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn tan rã...

Nam Cung Tử Phượng hung hăng cắn răng, phun ra một ngụm máu tươi, máu vừa tiếp xúc với không khí đã biến thành một màn sương đỏ.