“Nửa năm, chẳng lẽ Nguyệt Nhi đã xuất môn?”
Ánh mắt Tiêu Thiên Vũ khẽ động, không biết nàng bế quan nửa năm, thực lực đã tăng đến mức nào rồi, nhưng hắn cũng biết tuyệt đối sẽ không thua kém...
Trên Thánh sơn, từ khi bạch y thiếu nữ xuất hiện, tất cả mọi người đều không cách nào dời mắt được.
Nói thế nào đây? Nửa năm không gặp, thiếu nữ so với trước kia lại tăng thêm một phần hơi thở siêu phàm thoát tục, ngũ quan tinh xảo tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giờ phút này, khuôn mặt tuyệt sắc nở một nụ cười.
“Cháu gái, ngươi rốt cuộc ra rồi”, Ánh mắt Tiêu lão gia chủ sáng lên, vội vàng tiến lên nghênh đón, “Ha ha, không biết sau nửa năm bế quan, thực lực ngươi tăng đến đâu rồi.”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không trả lời, chỉ có nàng biết nửa năm nay nàng tiến bộ thế nào, nếu không nhờ có thánh linh tuyền, nàng cũng không tiến bộ rõ rệt như vậy...
“Phụ thân, Ngọc Nhi”, Tiêu Thiên Vũ chạy đến, nhìn thấy Thánh Nguyệt phu nhân cùng Tiêu lão gia chủ ở chỗ này, khuôn mặt anh tuấn hơi ngưng trọng, “Phong Nhi đã xảy ra chuyện...”
Ý cười trên mặt Tiêu lão gia chủ biến mất: “Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì? Phong Nhi làm sao?”
Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân cũng chấn động, kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên Vũ.
Phong Nhi xảy ra chuyện, dựa vào thực lực của hắn đã xảy ra chuyện gì?...
“Vừa rồi có người tới báo”, Tiêu Thiên Vũ hít sâu một hơi, tuy không đành lòng, nhưng vẫn nói ra, “Phong Nhi mất tích, sinh tử không rõ...”
Sinh tử không rõ...
Bốn chữ này như sấm đánh bên tai làm Thánh Nguyệt phu nhân lảo đảo một chút. “Ngọc Nhi!” Tiêu Thiên Vũ cả kinh, bước nhanh lại đỡ lấy thân thể mềm mại của Thánh Nguyệt phu nhân, lo lắng nói, “Ngọc Nhi, ngươi thế nào?”
Thánh Nguyệt phu nhân bắt lấy cánh tay Tiêu Thiên Vũ, thanh âm hơi run rẩy: “Vũ ca, người nói xạo đúng không? Làm sao Phong Nhi lại sinh tử không rõ? Nhất định là giả!”
“Ngọc Nhi...” Tiêu Thiên Vũ đau lòng nhìn nữ nhân mình yêu, lại không biết phải an ủi thế nào.
Tiêu Phong mất tích, hắn cũng không muốn tin nhưng không thể không tin.
“Không! Ta không tin!”
Nước mắt chảy xuôi theo dung nhan tinh xảo, Thánh Nguyệt phu nhân gắt gao lắc đầu, thất thanh kêu lên: “Phong Nhi chỉ một mình đi đâu đó thôi, nhất định là vậy, nhất định hắn sẽ không mất tích.”Tiêu Thiên Vũ khẽ thở dài: “Trước đó bọn họ gặp nguy hiểm, sau đó Phong Nhi mất tích, cho nên hắn mới nói là sinh tử không rõ.”
Bàn tay nắm chặt cánh tay Tiêu Thiên Vũ dần dần buông lỏng, sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân tái nhợt, môi run nhè nhẹ, biểu tình tuyệt vọng đáng thương khiến tim Tiêu Thiên Vũ đau đớn.
“Ta đến Nam Vực một chuyến, tìm đại ca.” Mộ Như Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
Trái tim Thánh Nguyệt phu nhân run rẩy, vội vàng đẩy Tiêu Thiên Vũ ra, lập tức vọt tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, gắt gao ấn bả vai nàng.
“Không được! Nguyệt Nhi, ngươi không thể đi! Đại ca ngươi xảy ra chuyện, ngươi tuyệt đối không thể lại xảy ra sai lầm gì, ta không cho phép ngươi đi.”
Giờ khắc này, tim nàng cực kì khủng hoảng, Phong Nhi cùng Nguyệt Nhi đều là hài tử của nàng, cả hai người đều không thể xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, mẹ con các nàng chia lìa mười mấy năm, thật vất vả mới được gặp lại, làm sao nàng có thể để nữ nhi gặp nguy hiểm? Nàng không muốn mất đi nữ nhi lần nữa...
“Nguyệt Nhi, đừng đi, coi như nương cầu xin ngươi, đừng đến đó.”