“Viêm Tẫn.” Mộ Như Nguyệt khẽ nhăn mày, quay đầu nhìn Viêm Tẫn, nói: “Ngươi cứ ra ngoài trước đi.”
“Nha đầu!” Trong lòng Viêm Tẫn nghẹn một bụng khí, hắn vung nắm tay nện vào tường thành một cái động, sau đó hừ lạnh một tiếng, mới đi ra ngoài.
Thuận tiện hung hăng đóng cửa cái rầm.
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, Viêm Tẫn cũng có tính trẻ con như vậy, về sau lại giải thích cho hắn...
“Nguyệt Nhi, ngươi tức giận?”
Dạ Vô Trần lười biếng đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, bàn tay đặt trên eo nàng, khóe môi khẽ cong lên, ôn nhu nói: “Ta cùng nàng chỉ là bằng hữu mà thôi...”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, thật lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần: “Ta biết.”
Hai người thật lâu đều không nói chuyện...
Dạ Vô Trần ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt dần dần nhiễm một tia tình dục.
Không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, làn da trắng nõn như ngọc, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo, môi mỏng hơi cong làm người ta muốn âu yếm.
Dạ Vô Trần đột nhiên có xúc động muốn có nàng...
Tay hắn nhẹ nhàng chế trụ đầu nàng, môi chậm rãi tới gần, cho nên, hắn không nhìn thấy đáy mắt thiếu nữ lạnh băng.
Đó là hàn ý không thể xóa nhòa.
“Nguyệt Nhi, cho ta, được không?” Thanh âm nam nhân khàn khàn, trong mắt hắn đã tràn ngập tình dục, ngay tại thời điểm hắn muốn hôn lên môi thiếu nữ, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười nhạt.
Phanh!Nàng nhấc chân hung hăng đá vào hạ bộ nam nhân, Dạ Vô Trần không ngờ nữ nhân này sẽ có một chiêu như vậy, lập tức lui về sau mấy bước, đau đớn mãnh liệt làm khuôn mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo.
“Nguyệt Nhi, ngươi làm gì?” Dạ Vô Trần đè thấp thanh âm nhưng vẫn nghe ra lửa giận đè nén.
Một đạp này, phỏng chừng về sau hắn liền hỏng rồi...
Mộ Như Nguyệt không trả lời hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan không tì vết của nam nhân, gằn từng chữ một: “Ngươi là ai?”
Dạ Vô Trần đau đến nỗi đổ mồ hôi, hắn cố gắng chống đỡ, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: “Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Ta là vị hôn phu của ngươi, Dạ Vô Trần.”
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nếu nàng đã hỏi như vậy, có nghĩa là đã nắm chắc mười phần...
“Làm sao ngươi biết được?” Sắc mặt nam nhân đột nhiên biến đổi, cười lạnh, “Ta tự nhận mình không có sơ hở gì.”
“Không có sơ hở?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi khắp nơi đều lộ ra sơ hở? Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là giả.”
Khóe môi nam nhân càng cong hơn, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt không còn ôn nhu như lúc đầu: “Nếu ngươi biết ta là giả, tại sao lúc đó không vạch trần ta?”
Chủ tử phái hắn tới đây, nhưng không ngờ nữ nhân này lại thông minh đến vậy.
Cư nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra hắn không phải Dạ Vô Trần...
“Ta muốn biết ngươi giả mạo Vô Trần tiếp cận ta có mục đích gì, đáng tiếc, vừa rồi ngươi vọng tưởng muốn khinh bạc ta, cho nên vở kịch này ta cũng không diễn nổi nữa, chỉ có thể vạch trần ngươi, nói, mục đích của ngươi là gì.”
Mộ Như Nguyệt chậm rãi đi tới gần nam nhân, thanh âm lạnh lẽo: “Lạc Y cùng ngươi diễn kịch là ai.”