“Vốn dĩ muốn cho ngươi chết thống khoái, đáng tiếc, ngươi không muốn nhận cơ hội này, vì không muốn đôi mắt ta bị thân thể ngươi làm bẩn, cũng chỉ có thể để ngươi ngây ngốc ở đây, cho đến khi linh hồn ngươi bị thiêu cháy sạch sẽ, ngươi mới có thể được giải thoát...”
Nam nhân phất tà áo, không thèm liếc Tiêu Mẫn một cái, xoay người đi vào cảnh nội Thánh cảnh.
Tiêu Mẫn bị vây thiêu trong ngọn lửa màu đen, muốn sống không được, muốn chết không xong, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thân ảnh nam nhân dần dần biến mất, trong lòng cực kì hối hận.
Nếu... nếu gia gia không nuông chiều nàng từ nhỏ có lẽ nàng sẽ không dưỡng thành tính tình kiêu ngạo ương ngạnh thế này, cũng không trêu chọc vào những người này.
Nói cho cùng, tất cả là lỗi của gia gia!
Là hắn không nghiêm khắc với nàng nên mới tạo nên sai lầm như vậy!
Không biết Tiêu Nhân nghe được mấy lời này, có bị chọc tức đến sống lại hay không...
Đêm. Ánh trăng ảm đạm không ánh sáng.
Mộ Như Nguyệt vừa lên giường nằm đã cảm thấy một trận buồn ngủ ập đến, hai mắt không có cách nào chống lại được, trong lúc mông lung hình như nhìn thấy một thân ảnh bay vào phòng...
Nam nhân đứng ở đầu giường chằm chú nhìn thiếu nữ trên giường, đôi mắt tím tràn đầy nhu tình.
Ngón tay thon dài xẹt qua chóp mũi thiếu nữ, lướt qua bờ môi mỏng, nhẹ nhàng xoa lên, ánh mắt hắn ôn hòa như vậy, động tác trên tay cũng dịu dàng tựa như sợ nàng bừng tỉnh.
“Thực xin lỗi...”
Nam nhân nhẹ nhàng nỉ non, thanh âm bị thương cùng đau đớn, còn có vô tận luyến tiếc, nhưng mà hắn không có bất cứ biện pháp nào, vì không muốn thương tổn nàng, trừ cách này ra hắn không còn cách nào khác...
Hắn chậm rãi cúi đầu thấp xuống, hôn lên môi thiếu nữ.
Nụ hôn này cực kì dịu dàng hàm chứa tất cả tình cảm trong lòng nam nhân, nhưng mà hắn không hề cảm thấy thỏa mãn, môi nàng ấm áp ngọt ngào như vậy làm hắn muốn càng nhiều...
Nam nhân cạy môi nàng ra, muốn đưa đầu lưỡi vào thăm dò, đúng lúc này thiếu nữ vốn đang nhắm mắt lại mở to hai mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tim nam nhân đột nhiên khẽ run lên.
Nhưng hắn căn bản không muốn buông nàng ra...
Mộ Như Nguyệt nheo mắt, nâng chân hung hăng đạp qua, nam nhân cũng không né tránh, đứng im chịu một đạp này.
Hắn rên lên một tiếng, những vẫn nhấm nháp tư vị thiếu nữ không muốn buông tay, nam nhân gắt gao cầm tay thiếu nữ, đè nàng trên giường.”Tránh ra!” Sắc mặt Mộ Như Nguyệt dần trầm xuống.
Không biết vì sao, nàng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trên người nam nhân này...
“Tại sao ngươi có thể nhanh tỉnh lại như vậy?”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Ta là một đan dược sư, ngươi nghĩ chút mê dược này có thể làm ta hôn mê sao? Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Lúc đầu ta còn nghĩ ngươi là Vô Trần, nhưng Vô Trần sẽ không làm loại chuyện đêm hôm khuya khoắc hạ mê dược với thiếu nữ mà chỉ hái hoa tặc mới làm này.”
Nam nhân cúi đầu nhìn thiếu nữ, khi nhìn thấy vẻ phòng bị trên mặt nàng, trong lòng như có thứ gì đó hung hăng đâm vào, đau đớn không kiềm được: “Ta là người thế nào, về sau ngươi sẽ biết.”
Hiện tại vẫn không thể để nàng biết chuyện, hắn không thể khiến nàng ở bên cạnh mình gặp phải nguy hiểm.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, giơ tay về phía mặt nạ bạc, trong nháy mắt tay nàng chạm vào mặt nạ kia, nam nhân buông lỏng tay nàng ra, một thân ngân bào xuất hiện trước cửa.