Editor: Tường An
Nếu nàng thật sự có quan hệ với Hoa phu nhân thì coi như báo đáp ân tình, nàng cũng sẽ bảo hộ Linh Vân...
"Như Nguyệt đại sư!"
Trong đám người, Thiên Long cả kinh, vội vàng chen đến trước mặt Mộ Như Nguyệt: "Như Nguyệt đại sư, thực lực của vương tước cường đại hơn Tôn Diệu, cho nên..."
"Ngươi không cần nhiều lời, hôm nay, ta nhất định phải bảo hộ nàng!"
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng vàng nhạt, đôi mắt đen lóe lên tia kiên định.
Thiên Long thấy khuyên Mộ Như Nguyệt không có hiệu quả, liền chuyển sang vương tước: "Vương tước đại nhân, Như Nguyệt đại sư là đan dược sư thượng giai cao cấp, địa vị của đan dược sư ở địa ngục cũng rất cao, không thấp hơn ngươi!"
Đan dược sư thượng giai cao cấp?
Mấy chữ này giống như cự thạch nện vào lòng mọi người.
Bọn họ không nghe nhầm chứ? Nữ nhân kia là đan dược sư thượng giai?
Nhất định là lỗ tai bọn họ có vấn đề, nếu không thì chính là thế giới này quá huyền huyễn.
"Đan dược sư thượng giai?" vương tước cười lạnh, "Trước không nói lời này là thật hay giả, cho dù là thật thì thế nào? Nữ nhân kia không những bôi nhọ nữ nhi của ta mà còn muốn diệt phủ vương tước, mà nàng lại che chở nữ nhân kia, cho nên đều đáng chết như nhau!"
Lúc này, người hưng phấn nhất là Bạch Yên.
Vốn dĩ bước đầu tiên của kế hoạch thất bại, nàng không khỏi hơi uể oải, nhưng bây giờ lại có thể danh chính ngôn thuận giết Mộ Như Nguyệt rồi, dù vương trở về thì chuyện cũng đã rồi, hắn không thể làm gì được...
"Vương tước đại nhân!"
Thiên Long biến sắc.
Như Nguyệt đại sư không những là đan dược sư thượng giai cao cấp mà còn có quan hệ với người kia, phải biết rằng, ở địa ngục, người có uy danh sánh ngang với vương cũng chỉ có vị kia...
Nếu vương tước biết Như Nguyệt đại sư có quan hệ với vị kia, tất nhiên sẽ không dám ra tay với Như Nguyệt đại sư!
Nhưng mà, chưa nói vương tước có tin hay không, vị kia cũng ghét nhất là người khác nhắc tới tên mình...
"Nha đầu thúi, ngươi đã che chở nàng, vậy ngươi cũng đi chết đi!"
Oanh!
Quanh thân vương tước nổi lên một trận cuồng phong, tất cả cây cối trên quảng trường đều bị nhổ tận gốc, hướng về phía Mộ Như Nguyệt.
Đúng lúc này, trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, thiêu rụi toàn bộ cây cối xung quanh.
Thần sắc vương tước hơi căng thẳng: "Cửu trọng hỏa?"
Cái gì?
Cửu trọng hỏa?
Đừng nói những người khác, ngay cả Thiên Long cũng ngây ngẩn.
Hắn vẫn cho rằng lúc ở trên núi Thiên La, Mộ Như Nguyệt đã dùng hết át chủ bài rồi, không ngờ cửu trọng hỏa cũng bị nàng thu phục.
Phải biết rằng, cửu trọng hỏa là ngọn lửa mà linh hồn kiêng kị nhất...
Cho nên, khi cảm nhận được uy lực của cửu trọng hỏa, thân thể vương tước hơi run lên.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Nếu thực lực của Mộ Như Nguyệt đủ cường đại thì chỉ dựa vào cửu trọng hỏa cũng đủ đánh bại vương tước! Nhưng với thực lực hiện tại, nàng còn chưa có năng lực đó...
"Nha đầu, ngay cả cửu trọng hỏa ngươi cũng thu phục được, nếu là trước đây có lẽ ta cũng bị nó thiêu thành tro tàn, chẳng qua, cửu trọng hỏa hiện tại ở trong tay ngươi, hiển nhiên không thể phát huy hết uy lực, chỉ dựa vào cửu trọng hỏa, ngươi căn bản không có khả năng đánh bại ta, ha ha ha!"
Vương tước cười to, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Ánh mắt hắn âm ngoan như rắn độc quấn quanh Mộ Như Nguyệt, toàn thân bộc phát khí thế cường đại...