Chương 1518: Bạch Yên Ác Độc (3)

Editor: Tường An

Buồn cười! Dù trình độ luyện đan của Mộ Như Nguyệt còn chưa vượt qua hắn, nhưng nàng có thể mượn ngoại lực để luyện chế thành công đan dược thượng giai cao cấp, phải biết rằng, ngay cả hắn cũng không làm được như thế.

Thiên phú luyện đan như vậy phỏng chừng cả địa ngục cũng không ai sánh được, đám ngu ngốc này cư nhiên dám cự tuyệt nàng ngoài cửa?

Huống chi, tiểu tử bên cạnh nàng thực lực cường hãn đến mức Tôn Diệu đại thống lĩnh phải kiêng kị, cho nên, sau khi nhìn thấy thái độ của những người này, Thiên Long cảm thấy bọn họ đúng là chán sống rồi...

Ngoài cửa khách điếm, phấn y nữ tử bước nhanh đến, chắn trước mặt Mộ Như Nguyệt.

"Này, vừa rồi cảm ơn ngươi."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta không giúp ngươi, chỉ trùng hợp gặp được một người quen thôi."

Phấn y nữ tử cười nói: "Phải không?"

Kỳ thật, sao nàng có thể không nhìn ra thái độ Thiên Long đối với Mộ Như Nguyệt rất cung kính mà Mộ Như Nguyệt đối với hắn lại xa cách? Nếu không vì giải vây cho mình, phỏng chừng nàng cũng lười ra mặt.

Nếu Mộ Như Nguyệt đã không muốn thừa nhận, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, ghi nhớ trong lòng là đủ rồi...

"Lúc ở trước cửa thành đã đắc tội, không biết ta có thể đồng hành cùng ngươi hay không?" phấn y nữ tử cười nói: "Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu, ta tên Linh Vân." Mộ Như Nguyệt chỉ cười nhạt, vẫn chưa nhiều lời.

Nếu ở trước cửa thành, Linh Vân không nói mấy câu kia, thì lức này nàng cũng sẽ không giúp nàng ấy...

---------------

"Ngươi nói cái gì?"

Trong hoa viên phủ vương tước, nữ tử nắm chặt trường kiếm trong tay, quay đầu nhìn thị nữ phía sau, cười lạnh.

"Không ngờ nữ nhân kia lại quen biết Thiên Long, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ còn không tầm thường! Xem ra, ta đã xem thường nữ nhân được vương đặt trong lòng!" Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, lẩm bẩm: "Có điều, nữ nhân kia đúng là xinh đẹp, nhìn bên ngoài còn đẹp hơn bức họa vương treo trong phòng luyện đan, một ngày nào đó, ta sẽ rạch nát khuôn mặt nàng, nếu nàng bị hủy dung, vương tôn kính của chúng ta còn tiếp tục yêu nàng sao?" Bạch Yên nở nụ cười đẹp như tranh vẽ, khiến tất cả mọi người ở đây không khỏi động dung.

Nàng là đệ nhất mỹ nhân hoàng thành, trước giờ đều cho rằng chỉ có nàng mới xứng là nữ nhân mỹ lệ nhất địa ngục, cũng là nữ nhân duy nhất xứng đôi với vương...

Cho đến khi nàng lẻn vào cung cấm, nhìn thấy bức họa treo trên vách tường, mới phát hiện trên đời còn có nữ nhân tuyệt thế vô song như vậy...

Vương treo bức họa kia trên tường, lại biến phòng luyện đan thành cấm địa, nàng liền biết vị người trong lòng hắn yêu chính là nữ tử trong bức họa, cũng là bí mật tại sao hắn vẫn luôn không lập hậu...

Nhưng nàng không cam lòng! Không cam lòng thua kém nữ nhân khác.

Từ khi đó, nàng bắt đầu thay đổi trở nên ôn nhu hiền huệ, thiện lương nhu nhược, cũng trở thành tình nhân trong mộng của rất nhiều nam nhân nhưng vẫn không thể đả động được tâm hắn...

Nếu... nếu nữ tử kia không xuất hiện, một ngày nào đó, vương sẽ nhìn đến nàng ôn nhu thiện lương, chung tình với nàng, cho nên, nữ tử kia nhất định phải chết! "Đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!"

Nhớ lại chuyện cũ, Bạch Yên nở nụ cười thánh mẫu tỏa sáng chói mắt, che đi tia âm hiểm không dễ phát hiện nơi đáy mắt.

"Muốn trách thì trách ngươi đã sinh ra trên cõi đời này! Trách cha mẹ ngươi!"

Thị nữ phía sau tựa như đã sớm nhìn quen Bạch Yên như thế, biểu tình không thay đổi, cung kính đứng chờ lệnh...

"Ngưng Nguyệt, ngươi đi làm cho ta một chuyện..."