Chương 110: Chương 110: Gặp người tựa như đã từng quen biết (6)

“Bây giờ ngươi không nhớ cũng không sao, dù sao cũng có một ngày ngươi nhớ lại, tên của ta, Bạch Trạch.” ánh mắt Bạch Trạch nhìn Mộ Như Nguyệt mang theo chút bi thương.

Nàng vẫn quên hắn...

Đúng vậy, hiện tại làm sao nàng có thể nhớ hắn?

“Bạch Trạch?” Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, hình như cái tên này rất quen thuộc với nàng, ngay cả nàng cũng không biết tại sao lại có cảm giác quen thuộc này.

Đột nhiên, trong không gian vang lên một trận xao động, thời điểm Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại, một thân ảnh màu bạc xuất hiện trước mặt nàng.

Khi Dạ Vô Trần nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngước mắt nhìn nam nhân đầu bạc phía trước, con ngươi thâm thúy xẹt qua một tia âm lãnh: “Ngươi là ai, vì sao muốn mang nàng đến nơi này?”

Bạch Trạch kinh ngạc nhìn đôi mắt Dạ Vô Trần dưới chiếc mặt nạ bạc lạnh băng, khóe môi nở nụ cười khổ: “Thì ra các ngươi... vẫn ở bên nhau.”

Mộ Như Nguyệt nhăn mày, căn bản không biết Bạch Trạch đang nói cái gì.

Đáy mắt Dạ Vô Trần mang theo lãnh ý, thân thể chợt lóe che chắn trước mặt Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ dưới mặt nạ bạc tươi cười âm lãnh.

“Ta mặc kệ ngươi là ai, đừng hòng động đến một cọng lông tơ của nàng!”

Thanh âm của hắn cực kì khí phách, không hề để nam nhân tuyệt thế này vào mắt.

Bạch Trạch liếc hắn một cái, nhìn về phía nữ tử bị hắn che phía sau, trong mắt nhàn nhạt bi thương: “Cho dù là kiếp này, ngươi vẫn ở bên hắn, bất quá như vậy cũng tốt, chỉ có hắn mới có thể bảo hộ ngươi an toàn, hiện tại ta còn chưa thể rời khỏi nơi đó, không thể giúp gì được cho ngươi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại, nhưng mà, các ngươi phải cẩn thận một người, người kia có lòng ghen ghét rất mạnh, nàng sẽ không để các ngươi ở bên nhau.” Vừa dứt lời, thân ảnh Bạch Trạch dần dần biến mất trước mắt hai người, không trung giống như bị tách ra làm hai nửa, bọn họ hơi không chú ý liền bị rơi xuống dưới...

Thân ảnh Dạ Vô Trần chợt lóe đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, vững chắc tiếp được nàng, sau đó hai người chậm rãi hạ xuống đất.

Trên đường phố, Mộ Như Nguyệt cùng Dạ Vô Trần vốn đã biến mất, lúc này lại từ trên trời giáng xuống, mọi người đột nhiên hoảng sợ, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu liền bắt gặp một con ngươi tràn đầy lo lắng, tim nàng khẽ run lên, cau mày nói: “Ngươi là ai?”

“Ta...”, Trong mắt Dạ Vô Trần chợt hiện lên một tia tà khí, hắn bỗng nhiên nở nụ cười tà mị động lòng người, “Ta là... người yêu ngươi.”

Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút, ánh mắt dần lạnh xuống, lúc này mới chú ý thấy nam nhân này vẫn còn ôm nàng, bất giác nhăn mày: “Buông tay ra!”

Nam nhân cong môi cười, nụ cười tà mị cực điểm, vừa đẹp vừa nguy hiểm.

“Không buông.”

“Ngươi thật không buông?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, thanh âm lạnh lẽo, “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi rốt cuộc có buông hay không?”

“Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta đều kiên quyết không buông tay.”

Dạ Vô Trần gắt gao ôm thân thể thiếu nữ, khóe môi mang ý cười, cả đời này hắn sẽ không buông nàng ra...

Mộ Như Nguyệt nheo mắt, đột nhiên nở nụ cười nguy hiểm, rồi sau đó hung hăng đánh một quyền vào ngực Dạ Vô Trần.