Không cần hỏi Phương Lâm cũng biết, Hứa Sơn Cao này nhất định là luyện đan thất bại nổ lò.
Kiếp trước, khi Phương Lâm vừa tiếp xúc với luyện đan, cũng thường xuyên nổ lò. Nhưng rất nhanh hắn đã nắm giữ phương pháp, cũng không có xuất hiện tình huống nổ lò nữa.
Mặt Hứa Sơn Cao đen như mực đi tới trong viện, cũng không để ý tới Phương Lâm đứng ở đấy cười, trên mặt đầy buồn rầu và phiền não.
- Hứa sư huynh, hay là rửa mặt trước đã.
Sau khi Phương Lâm cười xong, nói với hắn.
Hứa Sơn Cao thở dài, rửa mặt xong lại chuẩn bị trở về bên trong phòng luyện đan.
Lần này Phương Lâm tiến vào theo. Hứa Sơn Cao không ngăn cản. Vào thì vào. Dù sao bên trong phòng luyện đan cũng không có gì bí mật.
- Hứa sư huynh, lò luyện đan của sư huynh sao lại tệ như vậy?
Phương Lâm liếc mắt nhìn lò luyện đan đen như mực bên trong phòng này, bĩu môi nói.
Hứa Sơn Cao kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Lâm, nói:
- Sư đệ còn nhận ra được lò luyện đan rất tệ sao? Lò luyện đan này của ta tuy rằng bình thường, nhưng ít ra dùng rất bền, nổ lò vài lần cũng vẫn chưa hỏng.
Phương Lâm không nói gì. Theo mắt của hắn có thể thấy, lò luyện đan màu đen này vô cùng tồi tệ. Ngoại trừ bền ra, không có đặc điểm gì khác.
Chỉ có điều cũng khó trách. Hứa Sơn Cao chỉ là đệ tử hạ đẳng, có thể sử dụng lò luyện đan tất nhiên cũng sẽ không có chỗ nào tốt cả.
Bên trong lò luyện đan còn đang bốc lên từng luồng khói đen. Một mùi thảo dược cháy khét tràn ngập ở bên trong phòng luyện đan, có phần khó ngửi.
Mũi Phương Lâm hơi giật giật, bắt đầu từ trong mùi khét này phân biệt ra trong đó có bao nhiêu loại thảo dược. Hắn đã biết vừa rồi Hứa Sơn Cao luyện chế đan dược gì.
Vẻ mặt Hứa Sơn Cao buồn bã, dọn dẹp phần còn lại bên trong lò luyện đan, ngồi dưới đất than thở.
- Hứa sư huynh, tại sao lại chán nản như vậy? Không phải là một lần luyện đan thất bại sao? Cùng lắm thì làm lại là được thôi.
Phương Lâm nhìn thấy tình cảnh ấy liền mở miệng khuyên nhủ.
Hứa Sơn Cao lắc đầu, giọng điệu khổ sở nói:
- Nhưng ta đã thất bại nhiều lần. Thanh Tâm đan này ta căn bản không luyện ra được.
Phương Lâm cười híp mắt nói:
- Không phải chỉ là một viên Thanh Tâm đan sao? Luyện không ra thì không luyện nữa.
Hứa Sơn Cao thở dài não nuột, nói:
- Ngươi không biết, đệ tử chính thức chúng ta mỗi một tháng đều phải tiến hành đánh giá một lần. Đề mục tháng này chính là chế luyện Thanh Tâm đan. Nếu như ta luyện không ra, thành tích đánh giá lại không đạt tiêu chuẩn.
Phương Lâm không giải thích được, nói:
- Nếu như không đạt tiêu chuẩn, sẽ như thế nào?
Vẻ mặt Hứa Sơn Cao đau khổ nói:
- Không đạt tiêu chuẩn? Không đạt tiêu chuẩn, tháng sau thời gian ta tiến vào Đan Lâm viện học tập sẽ giảm bớt, chênh lệch với những đệ tử khác sẽ càng lúc càng lớn.
Phương Lâm lại hỏi:
- Đan Lâm viện này là nơi nào?
Hứa Sơn Cao muốn khóc. Mình phiền muộn như vậy, Phương Lâm người này lại còn hỏi không ngừng, hơn nữa hỏi thì hỏi, lại càng lúc càng xa chủ đề. Lúc này không phải nên an ủi khuyên bảo mình một hồi sao?
Phương Lâm cũng ý thức được mình hỏi có hơi nhiều, lập tức vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, nghiêm túc nói:
- Hứa sư huynh, sư huynh phải tự hiểu lấy mình. Cho dù sư huynh đi Đan Lâm viện, so với đệ tử chính thức khác vẫn sẽ có chênh lệch.
- …
Hứa Sơn Cao hối hận. Hắn cảm thấy mình không nên lựa chọn Phương Lâm làm Đan Đồng của mình. Người này tới hoàn toàn chính là công kích mình mà thôi.
Phương Lâm thấy vẻ mặt Hứa Sơn Cao bi thương căm phẫn lại thêm biểu tình buồn bực, cũng không nói đùa nữa, nói:
- Không phải lúc này còn chưa tới cuối tháng sao? Nói không chừng lần sau sư huynh lại thành công.
Hứa Sơn Cao liên tục lắc đầu, nói:
- Nói thì dễ dàng. Ta luyện Thanh Tâm đan này đã năm lần, mỗi lần đều thất bại ở bước này. Ngay cả chỗ đó có vấn đề gì ta cũng không biết.
- Vậy tại sao sư huynh không đi hỏi người khác xem thử?
Phương Lâm nói.
Hứa Sơn Cao cười gượng một tiếng, nói:
- Đệ tử chính thức phần lớn đều là quan hệ cạnh tranh. Ai sẽ nói cho ngươi biết?
Phương Lâm gật đầu. Điều này cũng đúng.
- Thôi đi. Nói với ngươi những điều này cũng vô dụng. Ngươi giúp ta lấy mấy loại dược liệu này tới. Nếu như không nhận biết được, thì tới hỏi ta.
Hứa Sơn Cao nói xong, đưa một phương pháp luyện đan cho Phương Lâm.
Phương Lâm tiếp nhận phương pháp luyện đan, nhìn lướt qua. Dược liệu phía trên, trong viện đều có. Chính là vài loại thảo dược cần thiết để chế luyện Thanh Tâm.
Sau một lát, Phương Lâm cầm tất cả thảo dược phù hợp tiến đến.
Nhìn thấy Phương Lâm tay chân nhanh nhẹn như vậy, Hứa Sơn Cao có phần kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
- Ngươi cũng ở lại đây xem thử đi. Dù sao sau này cũng phải luyện đan.
Hứa Sơn Cao không bảo Phương Lâm ra ngoài, để hắn ở lại bên trong phòng luyện đan nhìn mình luyện đan.
Phương Lâm lại trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế để ở trong góc, giống như lão thần nhìn Hứa Sơn Cao luyện đan.
Chỉ thấy Hứa Sơn Cao lấy lại bình tĩnh, vẻ phiền muộn trên mặt thu lại. Hắn lập tức vỗ vào lò luyện đan. Nhất thời có ngọn lửa dâng lên ở bên trong lò luyện đan.
Luyện đan bình thường đều cần có lửa. Loại luyện đan sư cấp bậc giống như Hứa Sơn Cao này, sử dụng chính là loại lửa bình thường. Chỉ có điều nhiệt độ cao hơn so với lửa bình thường một ít.
Lò luyện đan dần dần có nhiệt độ. Toàn bộ phòng luyện đan đều nóng lên.
Phương Lâm nhìn thần sắc Hứa Sơn Cao nghiêm nghị, cảm thấy buồn cười. Cảm giác này không giống như đang luyện đan, trái lại giống như là hùng hồn đi chịu chết.
Lò luyện đan nóng lên. Tiếp theo chính là bỏ các loại dược liệu vào trong lò luyện đan.
Chỉ thấy Hứa Sơn Cao bỏ từng loại thảo dược vào trong lò luyện đan. Đột nhiên, ánh mắt Phương Lâm nhìn chằm chằm. Ngay lập tức khóe miệng hắn liền hiện lên vẻ tươi cười.
“Thì ra là thế.”
Phương Lâm âm thầm nói. Hắn đã biết được nguyên nhân vì sao Hứa Sơn Cao nhiều lần chế luyện thất bại.
Phương Lâm biết, lần này Hứa Sơn Cao vẫn có thể thất bại, chỉ có điều không trực tiếp vạch trần, mà tiếp tục lặng lẽ nhìn.
Quả nhiên, khi tất cả dược liệu ném vào bên trong lò luyện đan không lâu, bên trong lò luyện đan phát ra âm thanh ầm ầm nặng nề.
Nghe thấy âm thanh này, trong mắt Hứa Sơn Cao lại lộ vẻ thất vọng. Ngay lập tức ầm một tiếng. Lửa bên trong lò luyện đan nhất thời tắt ngấm. Một luồng khói đen cực lớn phun ra ngoài, còn làm mặt Hứa Sơn Cao giống như mặt than.
Phương Lâm lại muốn cười to. Nhưng suy nghĩ đến tâm tình của Hứa Sơn Cao lúc này, hắn liền nhịn xuống.
Hứa Sơn Cao quả thật phiền muộn vô cùng. Nhưng hắn sớm đoán được mình sẽ thất bại, bởi vậy ngược lại có vẻ thản nhiên hơn.
Hứa Sơn Cao không nói gì, lặng lẽ dọn dẹp phần còn lại bên trong lò luyện đan.
Phương Lâm cũng không nói gì, lặng lẽ đi ra khỏi phòng luyện đan, chuẩn bị tốt dược liệu chuẩn bị chế luyện Thanh Tâm. Tiếp đó hắn lại đi vào bên trong phòng luyện đan.
Hứa Sơn Cao đang ngồi ở trong góc, nhăn mặt, nhíu mày. Phương Lâm để dược liệu ở một bên, nói:
- Hứa sư huynh, thử một lần nữa. Có thể lần này lại thành công.
Hứa Sơn Cao lắc đầu, nói:
- Không thử. Thử lại cũng chỉ lãng phí dược thảo mà thôi.
Phương Lâm cười híp mắt nói:
- Hứa sư huynh, bản thân là luyện đan sư, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Chỉ thất bại vài lần đã ủ rũ, vậy rất nhiều luyện đan sư thất bại trên trăm ngàn lần có phải nên nhảy sông tự sát hay không?
Hứa Sơn Cao nghe vậy, thần sắc hơi hoảng hốt.
Phương Lâm lại nói:
- Luyện đan vốn chính là không ngừng thất bại, lại chỉ cần thành công một lần. Trước đó sư huynh đều thất bại, lại là đáng giá. Lẽ nào Hứa sư huynh không muốn để cho các đệ tử chính thức khác nhìn mình với cặp mắt khác sao?
Khi nói những lời này, mạch suy nghĩ của Phương Lâm không khỏi trở lại tình cảnh của bản thân mình ở Đan Thánh cung lúc trước, trong lòng thổn thức một hồi.
Hứa Sơn Cao nghe Phương Lâm nói, mọi chán nản và cụt hứng trong mắt cũng dần dần tản đi. Hắn một lần nữa đứng lên.
- Phương sư đệ, không ngờ sư đệ mặc dù chỉ là Đan Đồng, lại làm cho một đệ tử chính thức như ta đây cảm thấy không bằng. Sư đệ nói không sai. Ta là thế hệ luyện đan sư, không được phép khiếp sợ thất bại. Ta còn có cơ hội. Ta muốn để cho những kẻ khinh thường mình phải nhìn ta với cặp mắt khác!
Hứa Sơn Cao nói với lời lẽ đầy khí phách.
Phương Lâm có phần thoả mãn nhìn hắn. Tuy rằng tư chất của Hứa Sơn Cao này hơi kém, bộ dạng hơi kém, căn cốt hơi kém, nhưng ít ra bản thân tinh thần là một luyện đan sư vẫn đáng để cổ vũ.Hứa Sơn Cao tỉnh táo lại, đi tới trước lò luyện đan. Hắn hít sâu một hơi để cho lòng mình hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
- Phương sư đệ, sư đệ cảm thấy ta có thể thành công sao?
Hứa Sơn Cao đột nhiên hỏi.
Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Nhất định có thể.
Hứa Sơn Cao cũng cười:
- Mượn lời nói tốt lành của sư đệ.
Hứa Sơn Cao lại bắt đầu luyện đan, thần sắc có vẻ cực kỳ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, không chớp cái nào.
Lúc bắt đầu đưa thảo dược vào, Phương Lâm mở miệng nói:
- Hứa sư huynh, có thể bỏ Thanh Minh thảo này vào trước, cuối cùng lại để Thông Tâm hoa vào, có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.
Hứa Sơn Cao ngẩn ra, nhíu mày nhìn Phương Lâm, do dự một lát. Sau đó hắn lập tức cắn răng, thực hiện dựa theo đề nghị của Phương Lâm.
Đầu tiên bỏ Thanh Minh thảo vào, sau đó lại bỏ các thảo dược khác vào bên trong lò luyện đan. Cuối cùng mới là Thông Tâm hoa màu phấn hồng.
Đậy lò luyện đan lại, vẻ mặt Hứa Sơn Cao vô cùng căng thẳng, rất sợ lần luyện đan này lại thất bại.
Phương Lâm vẫn bình tĩnh. Hắn nghĩ thầm này nếu như thất bại, vậy chính hắn một Đan Tôn cũng không cần sống nữa, trực tiếp tự mình kết thúc tính mạng đi.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Hứa Sơn Cao kinh ngạc nhìn lò luyện đan, hoàn toàn không có dấu hiệu nổ lò nào. Bên trong lò luyện đan tất cả đều bình thường. Thanh Tâm đan đang dần dần ngưng tụ thành hình.
Trên mặt Hứa Sơn Cao lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, kích động đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Thành công! Ta thành công rồi! Ta đã luyện ra Thanh Tâm đan!
Hứa Sơn Cao kích động la to.
Phương Lâm bất đắc dĩ nói:
- Hứa sư huynh, chỉ là một viên Thanh Tâm đan mà thôi. Vẫn nên khiêm tốn một chút. Làm người không thể không có mục tiêu theo đuổi như vậy.
Hứa Sơn Cao bỗng nhiên nhìn Phương Lâm, nghi ngờ nói:
- Làm sao sư đệ biết phải bỏ Thông Tâm hoa vào cuối cùng?
Phương Lâm đắc ý nói:
- Bởi vì ta là thiên tài.
- …
Hứa Sơn Cao liếc mắt nhìn Phương Lâm, nói:
- Phương sư đệ, chẳng lẽ sư đệ cũng biết luyện đan sao?
Phương Lâm gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói:
- Đó là tất nhiên. Ta là thiên tài, chỉ cần là phương diện luyện đan, không có gì ta không biết.
Nghe vậy, nhất thời khóe miệng Hứa Sơn Cao cong lên, nói:
- Sư đệ lại khoác lác.
Phương Lâm bất đắc dĩ. Ngươi không tin thì thôi.
Hứa Sơn Cao dừng một chút, lại nói:
- Chỉ có điều vẫn phải cảm ơn sư đệ. Không có sư đệ nhắc nhở, ta có lẽ sẽ vẫn rúc vào sừng trâu.
Nói xong, Hứa Sơn Cao quay về phía Phương Lâm cúi đầu thật sâu.
Phương Lâm cười vỗ nhẹ vào vai Hứa Sơn Cao, nói:
- Hứa sư huynh lúc trước không để cho ta khó xử ở trước mặt mọi người, ta tất nhiên phải giúp sư huynh một tay.
Nghe vậy, Hứa Sơn Cao cũng hơi xúc động. Mình có lòng tốt chọn Phương Lâm làm Đan Đồng của mình. Vừa đảo mắt Phương Lâm đã giúp đỡ mình luyện ra Thanh Tâm đan. Một cho một nhận như vậy, thật sự kỳ diệu.
- Hứa sư huynh, ta có một việc muốn thương lượng với sư huynh.
Phương Lâm cười híp mắt nói.