Phương Lâm nhún vai:
- Ta thật sự chưa nghe nói qua, không bằng ngươi nói cho ta biết, Đại hoàng huynh này của ngươi có thực lực thế nào?
Vẻ mặt Triệu Thần Không nhìn Phương Lâm như nhìn kẻ ngốc, cười lạnh nói:
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của Triệu Thần Không:
- Chúng ta tốt xấu gì coi như là bằng hữu cùng nhau xông vào Đan Cực tháp, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không giúp sao?
Triệu Thần Không lộ ra vẻ mặt chán ghét, đẩy tay của Phương Lâm ra:
- Ta cảnh cáo ngươi, cách xa ta một chút, bằng không ta không ngại cho ngươi ăn chút vị đắng.
Phương Lâm nghe vậy, bĩu môi nói:
- Lòng dạ hẹp hòi như vậy, sau này không thành được chuyện lớn đâu.
Nói xong, Phương Lâm đi ra ngoài.
Triệu Thần Không thiếu chút nữa thì tức giận đến mức nhảy dựng lên, hắn giận dữ trừng mắt với Phương Lâm, sau đó lập tức quay đầu đi, không tiếp tục để ý tới Phương Lâm, tập trung tinh thần vào tìm hiểu trong tấm bia đá.
Phương Lâm tuy rằng đáng giận, nhưng lúc này chuyện quan trọng nhất đối với Triệu Thần Không vẫn là tìm hiểu những tấm bia đá trước mắt này.
Mỗi một tấm bia đá đều ẩn chứa một loại thuật luyện đan thượng cổ, hắn phải cố gắng hết sức tìm hiểu bọn chúng, học được càng nhiều thuật luyện đan thượng cổ.
Dù sao trên người Phương Lâm cũng có vài loại thuật luyện đan thượng cổ, điều này làm cho trong lòng Triệu Thần Không vô cùng căm phẫn, mình là kỳ tài ngút trời, đáng sợ hơn còn có thân thể Bách Luyện Dược, làm sao có thể tụt lại phía sau người khác ở trên phương diện thuật luyện đan được?
Triệu Thần Không muốn trở nên mạnh hơn, hoàn toàn vượt qua Phương Lâm.
Lúc này, lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng yếu ớt tiến đến, vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên còn chưa có thoát ra từ chuyện Phương Lâm cướp sạch tất cả mọi thứ bên trong Bất Hủ Dược các.
Phương Lâm đang di chuyển trong những tấm bia đá, trên mặt có vài phần hứng thú.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy vậy, trong đầu lập tức liền nhớ lại biểu hiện giống như yêu nghiệt của Phương Lâm ở trong hành lang bức tranh vẽ trên tường kia, vẻ mặt hắn thoáng cái đã thay đổi.
- Lẽ nào tiểu tử này lại muốn tới một lần sao?
Trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng thầm nghĩ.
Phương Lâm đi lòng vòng hai vòng bên trong những tấm bia đá này, hắn liếc mắt nhìn qua Triệu Thần Không ngồi ở cách đó không xa đang tìm hiểu tấm bia đá, khóe miệng cong lên.
- Cũng được, tuy rằng đối với ta không có tác dụng lớn, nhưng cũng không thể đi một chuyến uổng công.
Phương Lâm âm thầm nói, chỉ thấy mấy tấm bia đá xung quanh hắn có ánh sáng lóe lên.
- Sao?
Triệu Thần Không nhận thấy được có điểm không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó biểu tình lập tức cứng đờ lại.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng há to miệng, trong lòng lại nghĩ, yêu nghiệt này quả nhiên lại tới.
Ánh sáng trên mấy tấm bia đá này dần dần tập trung, biến thành mỗi đoàn ánh sáng ôn hòa, lặng lẽ tiến vào đến trong cơ thể Phương Lâm.
Phương Lâm bắt đầu di chuyển ở trong các tấm bia đá, bước chân tuy rằng chậm, nhưng chỉ cần hắn đi qua tấm bia đá nào, sẽ có quầng sáng xuất hiện, sau đó không trở ngại chút nào tiến vào trong cơ thể Phương Lâm.
Cảnh tượng như vậy khiến cho tâm thần Triệu Thần Không chấn động mạnh, giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, toàn thân đều ngây ra.
- Không thể như vậy được!
Triệu Thần Không đột nhiên phát ra tiếng gầm thét giận dữ, biểu tình đặc biệt dữ tợn khó coi.
Phương Lâm nhìn hắn cười:
- Không có gì là không có khả năng.
Triệu Thần Không cảm thấy khó có thể tin nổi, Phương Lâm lại có thể hoàn toàn không cần tìm hiểu, chỉ là đi qua gần tấm bia đá, đã thu được thuật luyện đan trong tấm bia đá, điều này quả thực là chuyện không có cách nào tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới mình vừa rồi ở trước tấm bia đá hồi lâu, mới miễn cưỡng tìm hiểu được mấy tấm bia đá, càng về sau độ khó tìm hiểu càng lớn, có trời mới biết phải tiêu hao bao nhiêu thời gian và tinh lực.
So với Phương Lâm vừa rồi, mình quả thực quá yếu!
Thoáng cái, lửa giận trong lòng Triệu Thần Không tăng vọt, hắn xiết chặt hai nắm tay, cắn chặt hàm răng, khuôn mặt muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
Phương Lâm cũng mặc kệ Triệu Thần Không bây giờ có tâm tình thế nào, hắn chính là không nói đạo lý như thế, thuật luyện đan bên trong tấm bia đá, bị hắn không ngừng hấp thu, trở thành đồ của chính hắn.
Nhưng nói thật, có một phần rất lớn thuật luyện đan trong những tấm bia đá này, Phương Lâm vốn đã nắm giữ, chỉ có rất ít một phần thuật luyện đan là Phương Lâm không biết, hơn nữa đều là thuật luyện đan sinh ra sau khi Phương Lâm kiếp trước đã ngã xuống.
- Ai, thật sự không có ý nghĩa.
Phương Lâm đi một vòng ở trong những tấm bia đá, tìm hiểu tất cả những thuật luyện đan này, sau đó hắn dừng bước lại, lắc đầu, có vẻ không còn hứng thú.
Triệu Thần Không nhìn thấy biểu tình của Phương Lâm, toàn thân đều không tốt, tức giận đến mức hắn rất muốn nhảy dựng lên một cước đạp chết Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn Triệu Thần Không, mỉm cười:
- Không có việc gì, ngươi tiếp tục tìm hiểu của ngươi, ta đến nơi khác đi dạo.
Nói xong, hắn tính rời khỏi điện cổ bia đá.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nơi đây không chỉ có có những tấm bia đá này, còn có một khối bia cổ không có chữ, có uy năng thần bí khó lường.
Nghe vậy, Phương Lâm lộ ra vài phần hứng thú:
- Ở nơi nào?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng chỉ vào chỗ cuối của điện cổ, ở nơi đó có một tấm đá xanh đứng sừng sững.
Phương Lâm nhìn tấm đá xanh này, biểu tình cổ quái:
- Phiến đá này chính là bia cổ không có chữ ngươi nói tới sao?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tấm bia cổ không có chữ này không giống tầm thường, không chỉ có là trợ giúp lớn lao đối với luyện đan sư, đối với võ giả cũng vậy, tác dụng trực tiếp nhất chính là có thể trợ giúp tu luyện, tăng cảnh giới lên rất nhanh.
Vừa nghe đến có thể nâng cao cảnh giới, Phương Lâm lập tức lại hứng thú, lúc này hắn mới chỉ là Địa Nguyên thất trọng, thật sự rất yếu.
- Tại sao lão gia tử ngươi không nói sớm?
Phương Lâm có hơi oán trách nói, sớm biết có một tấm bia đá như vậy, hắn cũng không cần lãng phí thời gian đi hấp thu thuật luyện đan bên trong những tấm bia đá bình thường.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng đảo mắt:
- Điều kiện trước tiên là phải tìm hiểu tấm bia đá trước, hơn nữa phải tìm hiểu được hơn hai mươi tấm bia đá.
Nghe vậy, Phương Lâm lộ ra vẻ bừng tỉnh, hóa ra là như vậy.
Mà Triệu Thần Không ở cách đó không xa, cũng vẫn luôn lắng nghe, nghe được phải tìm hiểu hơn hai mươi tấm bia đá mới có thể đi tìm hiểu tấm bia cổ không có chữ này, vẻ mặt hắn lập tức cứng đờ.
- Đáng chết!
Lần đầu tiên Triệu Thần Không cảm giác được mình không có năng lực như vậy, lúc này hắn mới tìm hiểu được bốn năm khối mà thôi, có trời mới biết muốn tìm hiểu hai mươi khối hắn phải tốn bao nhiêu thời gian.
Hắn lại nghĩ đến biểu hiện khủng khiếp của Phương Lâm vừa rồi giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ, ngực lại càng thêm nghẹn tới phát hoảng.
Phương Lâm đi về phía tấm bia cổ không có chữ này, đột nhiên Triệu Thần Không đứng dậy, ngăn cản lối đi của Phương Lâm.
- Ngươi làm gì vậy?
Vẻ mặt Phương Lâm ngây thơ hỏi.
Khuôn mặt Triệu Thần Không lạnh lùng:
- Ta không cho phép ngươi đi tìm hiểu tấm bia cổ không có chữ này.
Phương Lâm vừa nghe lại cười:
- Dựa vào cái gì? Tấm bia cổ không có chữ này cũng không phải là của nhà ngươi.
Triệu Thần Không hừ lạnh:
- Ta nói không được, ngươi không thể dùng, nếu không ta không ngại đánh gãy hai tay, hai chân của ngươi.
Triệu Thần Không có tự tin này, cho dù hắn là thiên tài đan đạo, nhưng hắn cũng có thực lực võ đạo không yếu, cảnh giới Địa Nguyên bát trọng, hắn nghĩ mình đủ để trừng trị Phương Lâm với tu vi Địa Nguyên thất trọng.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng không nói một lời nào, ở một bên lặng lẽ nhìn, trên thực tế mỗi một lần có thiên tài tiến vào Đan Cực tháp, giữa bọn họ đều sẽ phát sinh một ít xung đột, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của Đan Cực tháp, hắn cũng sẽ không để ý tới.
- Ngươi muốn đánh gãy hai tay, hai chân của ta?
Phương Lâm cười như không cười nhìn Triệu Thần Không.
- Thế nào? Ngươi muốn thử sao?
Triệu Thần Không dùng giọng điệu uy hiếp lạnh lùng nói.