Chương 389: Phương pháp lấy độc luyện dược

Sau đó, Phương Lâm đi theo người thiếu niên, chứng kiến hắn từng bước một quật khởi, khi mọi ý niệm đều tan thành tro bụi, hắn đắm chìm ở trong đan đạo, lại thành thế hệ đại sư đan đạo, đồng thời lấy lực đan dược hoàn mỹ khống chế được huyết mạch độc nhân, khiến cho từ khi thiếu niên tới lúc tuổi già, không có một lần bạo phát qua.

Cuối cùng, người thiếu niên không để lại bất kỳ con cháu nào, ở dưới sự ngưỡng mộ của rất nhiều luyện đan sư hắn lặng lẽ mất đi, chỉ sống ngắn ngủi hai trăm năm. 

Huyết mạch độc nhân dù sao quá mức bá đạo, trời đất oán giận, tuy rằng người thiếu niên khống chế nó hoàn mỹ, nhưng bởi vậy cũng tổn hao thọ nguyên.

Lấy thành tựu cuối cùng của người thiếu niên, hắn cũng có thể sống thêm bốn năm trăm năm, nhưng hắn lại chỉ sống ngắn ngủi hai trăm năm, cũng bởi vì huyết mạch độc nhân vẫn tồn tại, cũng không bị hóa giải.

Nhưng cả đời người thiếu niên không lập gia đình, không có để lại bất kỳ con cháu nào, cho nên huyết mạch độc nhân này coi như đã biến mất khỏi thế gian. 

Mà thời điểm thiếu niên trở thành đại sư đan đạo, hắn đã sáng lập ra một bộ phương pháp lấy độc luyện dược kinh thế hãi tục.

Cái gọi là lấy độc luyện dược vốn là kết hợp dược liệu đầy độc tính lại cùng một chỗ, chế luyện ra đan dược hoàn toàn không có độc tính.

Phương pháp này vừa ra, đã gây ra sóng gió lớn cho giới luyện đan lúc đó. Trong lúc nhất thời vạn người chú ý tới thiếu niên, hào quang bắn ra bốn phía. 

Lấy độc luyện dược, đây là chuyện quả thực vượt quá lẽ thường, lúc đó rất nhiều luyện đan sư đều kiên quyết biểu thị khó có thể tiếp nhận, thậm chí trách cứ thiếu niên là dị đoan.

Nhưng khi người thiếu niên ở trước mặt mọi người thể hiện ra môn tuyệt kỹ này, tất cả những người nghi ngờ đều ngậm miệng lại.

Lấy độc luyện dược, có thể nói là mở ra một cánh cửa lớn mới cho luyện đan sư, đẩy một đường luyện đan lên một độ cao mới. 

Nếu như không phải vì thọ nguyên của người thiếu niên quá ngắn, bằng không lấy tiềm lực và thiên phú của hắn, có lẽ sẽ có thể chạm tới cảnh giới Đan Tôn.

Mà sau khi người thiếu niên chết, tuy rằng hắn có truyền môn tuyệt kỹ lấy độc luyện dược cho mấy đệ tử, nhưng mấy đệ tử này lại không thể khiến nó phát dương quang đại, trên cơ bản đã thất truyền, có thể ở một nơi, môn tuyệt kỹ này vẫn tồn tại, nhưng ít ra theo hiện nay, cũng không có tin tức về phương pháp lấy độc luyện dược xuất hiện.

Tâm thần Phương Lâm trở lại trong bản thể, hắn mở đôi mắt ra, trong mắt có vẻ khiếp sợ và phức tạp còn chưa không có tản. 

- Huyết mạch độc nhân sao? Chắc là như vậy.

Phương Lâm nhớ tới một việc trong thời điểm kiếp trước của mình.

Lúc đó, Phương Lâm vừa thành tựu Đan Tôn, có một độc đan sư có danh tiếng rất thối mất trí, không ngờ lấy người sống tới luyện độc. 

Cuối cùng, đan độc sư kia nghiên cứu ra một loại độc nhân huyết mạch có mang theo kịch độc, nhưng sau đó đan độc sư kia bị Đan Thánh cung giết chết, những độc nhân đều bị xử trí ổn thoả.

Bây giờ, Phương Lâm thông qua bức tượng đá, nhìn thấy được những gì người thiếu niên này từng trải qua, nhất thời liên tưởng đến tổ tiên của thiếu niên này sẽ không phải là những độc nhân kia chứ?

Khả năng này cực lớn, dù sao loại người có huyết mạch kịch độc này hẳn không phải do tự nhiên phát sinh, chắc là bởi vì tạo thành. 

Vừa rồi nói như vậy, giữa người thiếu niên này cùng với Phương Lâm cũng miễn cưỡng xem như là có vài phần nguồn gốc sâu xa.

- Huyết mạch độc nhân sao?

Trong miệng Phương Lâm thì thầm. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng nghe vậy, lập tức nhất thời kinh sợ:

- Ngươi đã biết?

Phương Lâm gật đầu, đồng thời hắn cũng biết trong tượng đá người thiếu niên này chứa phương pháp lấy độc luyện dược kinh thế hãi tục này. 

Nói thật ra, phương pháp lấy độc luyện dược này, Phương Lâm cũng có thể làm được, chẳng qua giới hạn sẽ rất lớn, có vài vật kịch độc khó có thể biến làm thuốc được.

Mà phương pháp lấy độc luyện dược của người thiếu niên này lại là có thể làm được, bất luận là loại độc vật nào, cho dù là loại kỳ độc trong thiên hạ này, đều có thể lấy nó làm thuốc.

Có lẽ bởi vì thiếu niên này bị huyết mạch độc nhân tổn thương, vì vậy đối với độc có chấp nhất không có cách nào tưởng tượng được, muốn khiến cho thiên hạ không còn loại vật độc này tồn tại nữa. 

Đối với Phương Lâm, phương pháp lấy độc luyện dược này quả thật có giá trị không nhỏ, có thể cho Phương Lâm làm được hoàn mỹ không tì vết ở trên phương diện độc này.

Ngay lập tức, Phương Lâm đặt một tay ở trên bức tượng đá này, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người thiếu niên này.

- Nếu như bên trong tượng đá này còn có một tia ý niệm của ngươi, thì giao phương pháp lấy độc luyện dược này cho ta, ta giống như ngươi, đều hi vọng thiên hạ không còn chuyện sử dụng độc hại người xuất hiện. 

Phương Lâm thản nhiên nói, trong mắt có một tinh quang chớp động.

Oong!

Bức tượng đá giống như có cảm giác, vết rạn trên toàn thân bắt đầu lan rộng ra, đá vụn đều rơi xuống. 

Lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy vậy, sắc mặt đại biến, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Phương Lâm vậy mà thật sự có thể thu được sự công nhận của bức tượng đá thiếu niên này.

Chỉ thấy trong hai mắt của bức tượng đá thiếu niên kia đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, tiếp xúc cùng ánh mắt của Phương Lâm.

Lúc này chính là đang truyền thừa phương pháp lấy độc luyện dược này. 

Khi ánh sáng tiêu tan, Phương Lâm đã hoàn toàn nắm giữ được phương pháp lấy độc luyện dược này, đồng thời hoàn toàn thành thạo.

Bức tượng đá thiếu niên ầm ầm vỡ nát, cùng lúc đó, mơ hồ có thể thấy được một bóng người thiếu niên gầy gò, từ trong bức tượng đá này bay ra, liếc mắt nhìn về phía Phương Lâm, sau đó lập tức tiêu tan ở trong thiên địa.

Phương Lâm mỉm cười, hơi cúi người về phía bóng người đang nhẹ nhàng tung bay kia. 

- Ngươi đáng để bản tôn cúi đầu.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.

Lúc này, ở bên trong Đan Cực tháp, Tô Tiểu Đồng cũng hoàn thành thử thách thiên phú, nàng cũng vốn có thiên phú rất cao, bây giờ thiên phú đan đạo đã được nâng cao một bước, đủ để so sánh với thiên tài trung tam quốc.

Tô Tiểu Đồng đi ra khỏi gian phòng đá, đi tới trong một hành lang dài tăm tối, ở hai bên hành lang có một vài bức tranh đầy màu sắc.

Sau lưng Tô Tiểu Đồng cũng có một lão nhân mặc trang phục màu trắng đi theo, lúc này hắn lại nói với Tô Tiểu Đồng: 

- Ngươi lựa chọn sách cổ, cho nên phải đến chỗ này, bên trong mỗi một bức tranh vẽ trên tường, đều ẩn chứa một đạo lý giải của đan đạo đại năng đối với đan dược, về phần có thể thu được bao nhiêu, thì phải xem chính bản thân ngươi.

Tô Tiểu Đồng cái hiểu cái không gật đầu, sau đó xoay người nhìn lão nhân mặc trang phục màu trắng, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc:

- Lão gia gia là ai vậy? 

Khuôn mặt của lão nhân mặc trang phục màu trắng co giật, hắn đã trả lời vấn đề này nhiều lần, nha đầu này có phải cố ý tới trêu chọc mình hay không?

Bên kia, Triệu Thần Không với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở trong một điện phủ mảnh đầy những tấm bia đá cổ xưa, trên mỗi một tấm bia đá đều khắc một đoạn văn bia thâm ảo khó hiểu. 

- Ngươi lựa chọn lò luyện đan, nên sẽ đi tới nơi này, trên mỗi một khối bia đá đều ghi lại một loại thuật luyện đan thượng cổ, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu loại, phải xem lực lĩnh ngộ của bản thân ngươi.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng xuất hiện sau lưng Triệu Thần Không, nói với hắn.

Triệu Thần Không không nói một lời, đi thẳng tới trước một khối bia đá trong đó, ngồi xuống khoanh chân, tĩnh tâm tìm hiểu tấm bia đá. 

Không bao lâu, tấm bia đá trước người Triệu Thần Không phóng ra ánh sáng, ngay sau đó có một đoàn ánh sáng trắng ôn hòa tiến vào trên trán Triệu Thần Không.

Lão nhân mặc trang phục màu trắng kinh ngạc, người này lại lĩnh ngộ một loại thuật luyện đan thượng cổ nhanh như vậy, có chút không ổn.

Sau khi Phương Lâm lĩnh ngộ phương pháp lấy độc luyện dược, hắn không tiếp tục dừng lại ở chỗ thạch thất này nữa, hắn đi ra lối ra ở cuối gian phòng đá.

Phương Lâm đi tới bên trong một dãy hành lang.