So sánh với cảnh tượng Đan Minh của hai nước Vân quốc và Mạnh quốc đi tới, bộ dạng đoàn người của Đan Minh Càn quốc xuất hiện thật sự có chút ...kỳ lạ.
Chỉ thấy số lượng người bọn họ rất ít, chỉ có chừng mười người, nhưng tất cả đều cưỡi ở trên lưng một con yêu thú có hình thể to lớn.
Không sai, đoàn người Đan Minh Càn quốc là cưỡi yêu thú qua, trên đường đi tới, bàn chân cực lớn của con yêu thú kia giẫm lên ở trên mặt đất, phát ra từng âm thanh, mặt đất cũng đang chấn động rất nhỏ.
Mọi người của Đan Minh ngồi ở trên thân yêu thú, ai nấy đều đang ăn uống thả cửa, nhất là Phương Lâm, trong tay cầm lấy một cái đùi yêu thú cực lớn, đang vui sướng gặm.
Ngay cả Tô lão cũng ăn tới mặt mày bóng loáng, cười toe toét.
Chỉ có vẻ mặt hai người Lý Kiến Long và Lý Phong có vẻ hơi xấu hổ, tuy rằng cũng ăn một chút thịt, nhưng ăn rất ít.
Tô Tiểu Đồng ngây thơ này lại hoàn toàn chìm đắm ở trong món ăn ngon. Tuy rằng bên cạnh một người cũng không nhớ rõ, nhưng chỉ cần có ăn là tốt rồi.
Những thịt này đều là do đoàn người Càn quốc săn giết yêu thú trên đường, Phương Lâm sử dụng hồn mạng đan hỏa nướng qua, lại rắc lên một loại bột dược liệu kỳ lạ, khiến cho những miếng thịt nướng này cực kỳ ngon miệng.
Có thể nói dọc theo con đường này, đoàn người của Đan Minh Càn quốc chính là vui chơi giải trí đi qua. Dựa theo lộ trình ban đầu, Càn quốc chắc hẳn tới trước Mạnh quốc một ít, nhưng cũng bởi vì trên đường săn giết yêu thú lấy thịt ăn, cho nên mới chậm lại.
- Ăn ngon ăn ngon, ta còn muốn nữa!
Tô Tiểu Đồng gặm xong một miếng thịt nướng, lại cầm một miếng khác say sưa ăn.
Tô lão trừng nàng liếc mắt:
- Ăn ít một chút, nếu không sẽ quá no.
Tô Tiểu Đồng vẫn hoàn toàn không nghe lọt, nàng đã hoàn toàn chìm đắm vào trong sự hấp dẫn của thức ăn ngon.
Con yêu thú cực lớn đang chở đám người Càn quốc lại lộ ra vẻ mặt buồn khổ. Mình cũng là lão đại trên một ngọn núi có được hay không, lại bị các ngươi bắt làm vật cưỡi, các ngươi còn ở trên lưng ta ăn cái gì.
Ăn cái gì cũng không nói, nhưng có thể chia cho ta một ít không? Ta cũng đi một đường dài, cái gì cũng chưa ăn.
- Ai nha, mọi người đều đã đến rồi.
Tô lão vừa nhìn thấy người của Vân quốc và Mạnh quốc đều đến đông đủ, ba người Gia Cát Thương cũng ở chỗ này, hắn chà xát tay, cực kỳ lúng túng nói.
Mọi người đều không nói gì, vẻ mặt mỗi người đều cổ quái.
Đây là ai vậy? Các ngươi là tới tham gia đại hội luyện đan sư thần thánh trang nghiêm sao? Nhìn đám người các ngươi thế nào cũng không giống như tới luyện đan, trái lại là tới du sơn ngoạn thủy.
Du sơn ngoạn thủy thì cũng thôi, các ngươi còn ăn thịt quay, còn ăn ngon lành như vậy, ngươi bảo đám người chúng ta dọc đường đi ăn đan dược, gặm lương khô tới đây, sẽ có cảm tưởng gì?
Lập tức có hai luyện đan sư của Mạnh quốc trong lòng chua xót chảy nước mắt. Đã sớm nghe nói trình độ sinh hoạt của Càn quốc rất cao, trước đây vẫn xem thường, bây giờ xem ra, người ta thật sự quá hạnh phúc.
- Khụ khụ, Tô lão ca, nếu tới thì dẫn theo người của ngươi nhanh xuống đây đi.
Vẻ mặt Gia Cát Thương không được tự nhiên nói.
Tô lão liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn qua mọi người phía sau, bất đắc dĩ nói:
- Xem thử các ngươi đi, một đám không có tiền đồ, bây giờ mất mặt chưa?
Nhưng trong lúc nói chuyện, Tô lão cũng lau miệng, thịt vụn bên khóe miệng hắn biến mất, nhìn số thịt nướng còn lại không bao nhiêu, vẻ mặt chưa thỏa mãn.
- Phương Lâm, cất hết thịt đi, đợi lát nữa lại ăn.
Tô lão nói.
- Được rồi.
Phương Lâm đáp một tiếng, lập tức lại bỏ thịt nướng vào trong túi, nhưng trong tay hắn vẫn còn nắm chặt một cái chân.
- Tiểu tử nhà ngươi còn không thu, thế nào?
Tô lão trừng mắt nói.
Vẻ mặt Phương Lâm không vui:
- Gấp cái gì, dù sao cũng sẽ không lập tức bắt đầu, ta còn chưa ăn no.
Tô lão không nói gì, nhưng hắn cũng không có thời gian nói thêm gì nữa, đánh tiếng bảo mọi người từ trên lưng yêu thú xuống.
- Trở về đi.
Tô lão nói với con yêu thú cực lớn này một tiếng, nó lập tức bỏ chạy.
Lúc này, mọi người của Vân quốc và Mạnh quốc mới cẩn thận quan sát đoàn người của Càn quốc, dù sao lần này người của Càn quốc đến rất ít, trên cơ bản có thể nói là vừa xem đã hiểu ngay.
- Ai da, Nghiêm đầu trọc ngươi tới sớm như vậy à, Cốc bà tử cũng tới trước chúng ta, thật sự làm cho Tô mỗ vô cùng xấu hổ.
Tô lão bộ dạng vô cùng quen thuộc, chào hỏi lão nhân họ Nghiêm và bà lão áo bào đen.
Chẳng qua hai người đều không để ý tới Tô lão. Nhất là Cốc bà tử này, trong mắt còn lóe ra một tia thâm độc.
- Tô Kiếm Xuyên, đây đều là người ngươi dẫn tới sao? Tại sao cảm giác kém cỏi như vậy.
Lão nhân họ Nghiêm lộ ra vẻ mặt khinh thường nói.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tô lão hơi thu lại, nói:
- Nghiêm đầu trọc, quản tốt người của chính mình là được.
Phương Lâm đứng sau lưng Tô lão, vừa nhai thịt nướng, vừa không chút kiêng kỵ đánh giá người của Vân quốc và Mạnh quốc.
Dù sao sau này phải cùng bọn họ tiến hành so tài, vẫn phải nhìn trước xem rốt cuộc là những nhân vật nào mới tốt.
- A?
Phương Lâm liếc mắt một liền nhìn thấy Triệu Thần Không. Thân là Đan Tôn, hắn có thể nhạy bén nhận thấy được, trên người người này có một loại khí tức cực kỳ đặc biệt.
- Chẳng lẽ là thể chất luyện đan đặc biệt gì sao?
Phương Lâm âm thầm suy nghĩ, cùng thực sự đoán được tám chín phần mười.
Cùng lúc đó, Triệu Thần Không cũng giống như có cảm giác, nhìn về phía Phương Lâm.
Chẳng qua Triệu Thần Không chỉ là liếc mắt nhìn Phương Lâm, lại chuyển ánh mắt tới trên người Tô Tiểu Đồng.
Phương Lâm nhất thời cảm thấy khó chịu. Này này này, ngươi khinh thường ta như vậy có phải không tốt lắm hay không.
Cũng khó trách Triệu Thần Không sẽ khinh thường Phương Lâm, bởi vì ở trong mắt Triệu Thần Không, Phương Lâm cũng không tính là đối thủ lợi hại gì cả, chỉ là may mắn nắm giữ một ít thủ pháp luyện đan cổ mà thôi.
Có thể đáng để Triệu Thần Không hắn nghiêm túc đối đãi, chỉ có một mình Tô Tiểu Đồng mà thôi.
- Cảm giác bị người bỏ qua rất không dễ chịu phải không?
Lý Kiến Long ở một bên, vừa cười vừa nói khẽ.
Phương Lâm bĩu môi, hung hăng cắn một miếng thịt nướng.
- Tiểu tử, muốn ăn thịt nướng thì đến nơi khác mà ăn, đừng ở chỗ này tự mất mặt xấu hổ.
Lão nhân họ Nghiêm quay về phía Phương Lâm quát.
Tô lão nhất thời nổi giận:
- Ngươi muốn gây sự sao? Bây giờ lại cùng ta tới đánh một trận.
Đám người Gia Cát Thương vội vàng khuyên bảo, lúc này mới không có thật sự đánh nhau.
- Cũng không ăn thịt của nhà ngươi.
Phương Lâm nhỏ giọng nói một câu, nhưng mọi người ở đây đều là cao thủ, tất nhiên tất cả đều nghe được rõ ràng.
Lão nhân họ Nghiêm cười lạnh, chỉ vào Phương Lâm:
- Đã sớm nghe nói, Phương Lâm ở Càn quốc các ngươi vô cùng kiêu ngạo, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là như thế, thực sự là thứ không lên được mặt bàn.
Đám người Vân quốc cũng ào ào cười rộ lên chế nhạo, không chỉ có bọn họ, ngay cả không ít người của Mạnh quốc cũng lộ ra vẻ khinh miệt đối với Phương Lâm cùng với mấy người Càn quốc.
Ngược lại người thanh niên tóc bạc này, trước sau có vẻ rất lãnh đạm, không có phản ứng gì.
Phương Lâm nổi giận, đây là tình huống gì? Tất cả đều nhằm vào ta sao?
- Ai, thực sự thất vọng, vốn cho rằng có thể thấy được không ít tiền bối cao nhân đi ra, hóa ra đều loại người như vậy.
Phương Lâm nhìn lão nhân họ Nghiêm này, vẻ mặt ghét bỏ nói.