- Ngươi là người nào?
Hàn Lạc Vân nhìn nữ tử kia hỏi.
Nữ tử không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơi chào:
- Vãn bối Phó Hải Tâm, ra mắt Hàn tông chủ.
Mọi người ở đây đều không có ai từng nghe nói qua về cái tên Phó Hải Tâm này. Phương Lâm cũng nhíu mày, hình như trên bảng xếp hạng luyện đan sư tam đỉnh của Càn quốc cũng không có người nào tên Phó Hải Tâm.
- Phó Hải Tâm? Ngươi cũng là đệ tử Vạn Dược môn sao?
Hàn Lạc Vân hỏi.
Phó Hải Tâm bình tĩnh nói:
- Vãn bối đương nhiên là đệ tử Vạn Dược môn, chỉ là năm mới lại được một vị tiền bối của Đan Minh thưởng thức, dẫn theo vãn bối đi tới Linh quốc, cho đến ngày gần đây mới có thể trở lại Vạn Dược môn.
Nghe vậy, mọi người đều hơi biến sắc. Phó Hải Tâm này lại là từ Đan Minh Linh quốc trở về, vậy xem như không bình thường.
Linh quốc chính là một trong trung tam quốc, thực lực của một nước vượt xa Càn quốc, hơn nữa Linh quốc chính là đại quốc đan đạo, đan đạo cực kỳ hưng thịnh, rất nhiều luyện đan sư của hạ tam quốc, đều rất khát vọng đi tới Linh quốc, đi truy tìm đan đạo càng rộng lớn hơn.
Thảo nào, Phó Hải Tâm này cũng không có tên trên bảng xếp hạng luyện đan sư của Càn quốc, hóa ra nàng trước đây vẫn luôn ở Linh quốc.
Nghĩ tới đây, không ít người của Tử Hà tông đều nhíu mày, trong lòng có vài phần lo lắng.
Vạn Dược môn lần này đến đây đã có chuẩn bị trước. Phó Hải Tâm này hiển nhiên chính là vương bài của Vạn Dược môn, chuyên môn từ Linh quốc chạy về, chính là vì muốn trợ giúp Vạn Dược môn đoạt lại Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh.
Luyện đan sư từ Linh quốc trở về, áp lực này thật sự không nhỏ, cho dù Tử Hà tông nắm giữ thiên tài như Phương Lâm, cũng vẫn cảm giác có chút không quá bảo đảm.
Dù sao, Phương Lâm có thiên tài đi nữa, cũng chỉ là ở bên trong Càn quốc, ai biết đi Linh quốc, hắn sẽ có dạng trình độ gì.
Phó Hải Tâm này lại là ở Linh quốc sinh hoạt nhiều năm, trình độ luyện đan của nàng khẳng định không giống người thường, hơn nữa còn có thể được tiền bối của Đan Minh nhìn trúng, thiên phú của bản thân tuyệt đối không cần nhắc tới.
- Ha hả, xem ra Cung môn chủ lần này đến, đã có sự chuẩn bị.
Hàn Lạc Vân nói.
Trên mặt Cung Vô Lượng có vẻ đắc ý:
- Hàn tông chủ khách khí, cũng không biết quý tông có dám nghênh chiến hay không?
- Có gì không dám, nếu Vạn Dược môn các ngươi đều đã lấy ra đan kinh thượng cổ, chúng ta tất nhiên phải vui lòng nhận lấy.
Hàn Lạc Vân mỉm cười nói.
Lời này lập tức khiến cho Cung Vô Lượng tức giận một hồi, cái gì gọi là vui lòng nhận lấy? Bây giờ còn chưa có so tài mà ngươi đã đòi nhận? Có để chúng ta vào trong mắt hay không?
Phó Hải Tâm mở miệng nói:
- Nếu muốn so tài, vậy một hồi định ra thắng bại, Vạn Dược môn do ta xuất chiến, không biết Tử Hà tông là người nào xuất chiến?
Giọng nói của Phó Hải Tâm, tuy rằng rất bình thản, nhưng để lộ ra tự tin tuyệt đối.
Loại tự tin này rất ít sẽ xuất hiện ở trên người của một luyện đan sư, nhất là một nữ luyện đan sư.
Nhưng Phó Hải Tâm này lại tự tin khác thường, hoàn toàn không có để đan đạo của Tử Hà tông vào trong mắt.
Chẳng qua cũng khó trách được. Linh quốc chính là đại quốc đan đạo, Càn quốc chỉ là hạ tam quốc, hơn nữa ở trong hạ tam quốc, đan đạo cũng là một nước tương đối bình thường.
Phó Hải Tâm ở Linh quốc rèn luyện thành tựu đan đạo nhiều năm, tất nhiên chướng mắt môn phái nhỏ ở địa phương nhỏ như Càn quốc này, có tự tin tuyệt đối cũng rất bình thường.
Đây vẫn chỉ là từ trung tam quốc tới, nếu như từ thượng tam quốc, chắc hẳn mũi đã sớm hướng lên trời mắt cao hơn đầu.
Trong đại điện, ánh mắt của rất nhiều cao tầng của Tử Hà tông đều rơi xuống trên người Phương Lâm, ngay cả Hàn Lạc Vân cũng nhìn Phương Lâm, trong ánh mắt này có ý tứ hàm xúc gì thì không cần nhiều lời.
Phương Lâm bất đắc dĩ. Được rồi, xem ra nỗi khổ này lại rơi xuống trên người mình, gần đây có phải là nhân phẩm của mình không quá tốt hay không, thế nào cảm giác lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ.
Phương Lâm đứng dậy, quay về phía Phó Hải Tâm nói:
- Tử Hà tông do Phương Lâm ta xuất chiến, mong rằng Phó cô nương chỉ giáo nhiều hơn.
Phó Hải Tâm liếc mắt nhìn Phương Lâm, khóe miệng cong lên một tia xem thường:
- Ngươi chính là Phương Lâm?
Tên của Phương Lâm, Phó Hải Tâm cũng nghe qua một chút. Chẳng qua nàng cũng chỉ nghe nói sau khi trở lại Vạn Dược môn, các loại tin đồn như đệ nhất thiên tài đan đạo Càn quốc, luyện đan sư tam đỉnh trẻ tuổi nhất, xếp hạng thứ hai mươi trên bảng xếp hạng v.v.
Nhưng Phó Hải Tâm cũng không cho rằng Phương Lâm lợi hại tới mức nào, nhiều lắm là tương đối nổi danh ở địa phương nhỏ như Càn quốc này mà thôi.
Trên thực tế, Phó Hải Tâm căn bản cũng không muốn quay về Càn quốc, giúp Vạn Dược môn làm chuyện này, nàng ở Linh quốc nhiều năm, đã sớm xem mình thành người của Linh quốc, bản thân ở Đan Minh Linh quốc cũng rất có địa vị.
Nếu như không phải Cung Vô Lượng cố ý đi một chuyến tới Linh quốc, tìm được Phó Hải Tâm, thương lượng hồi lâu, nàng sẽ không nguyện ý trở về một chuyến.
Theo Phó Hải Tâm thấy, Càn quốc nho nhỏ này, ngay cả có chút thiên tài cũng chỉ là loại không lên được mặt bàn, căn bản không thể nào so sánh được với bất kỳ thiên tài nào ở Linh quốc.
Nói trắng ra là, Phó Hải Tâm khinh thường Càn quốc, khinh thường Càn quốc những cái gọi là thiên tài gì đó.
- Ha hả, hóa ra Phó cô nương cũng biết đến tên của ta. Xem ra ta ở Linh quốc cũng có danh tiếng không nhỏ.
Phương Lâm xoa xoa mũi, vô cùng ngượng ngùng nói.
Phó Hải Tâm cười lạnh, trên mặt có vẻ đùa cợt càng sâu hơn:
- Linh quốc nơi đó ta lại không có nghe nói qua về ngươi, chỉ là trở lại Càn quốc mới nghe người ta nhắc tới.
Phương Lâm nhất thời xấu hổ, hóa ra danh tiếng của mình còn chưa lớn như vậy, hắn còn cho rằng danh tiếng của mình đã truyền tới Linh quốc, trong lòng vẫn có chút giật mình.
- Được rồi, thời gian của ta có hạn, mau chóng bắt đầu đi.
Phó Hải Tâm có chút không nhịn được nói.
- Đi đan đàn.
Hàn Lạc Vân nói.
Đoàn người đi tới đan đàn, trên mặt đám người Vạn Dược môn đều có vẻ khác thường, dù sao lần trước bọn họ từng trải qua thất bại chính là ở chỗ này.
Tuy rằng lần trước, kết quả là hai phe không phân thắng bại, nhưng đối với Vạn Dược môn mà nói, không phân thắng bại chẳng khác nào thất bại.
Phó Hải Tâm ngẩng đầu nhìn bức tượng của bốn Thánh Đan tông cao vút này, khóe miệng khẽ cong lên, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt như thế hiển nhiên là đại bất kính đối với bốn Thánh Đan tông.
Đám người Tử Hà tông đều có chút tức giận. Phó Hải Tâm này chẳng qua là một vãn bối mà thôi, vậy mà lớn lối như thế, ở trong đại điện vênh váo tự đắc cũng không tính là gì, giờ đến đan đàn, ở trước mặt bốn Thánh tiền bối cũng dám như thế.
Phương Lâm cũng có một chút tức giận, hắn cũng là người nhận được ân huệ của bốn Thánh, giữ vững tôn kính đối với bốn Thánh, Phó Hải Tâm này có biểu tình như vậy, khiến cho Phương Lâm cũng có chút bất mãn.
- Muốn so tài thế nào, Tử Hà tông các ngươi tới quyết định đi, ta không có vấn đề.
Phó Hải Tâm nói.
Nghe vậy, Cung Vô Lượng âm thầm kêu khổ, làm sao có thể giao quyền chủ động cho Tử Hà tông được? Đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Nhưng Cung Vô Lượng cũng không có cách nào. Phó Hải Tâm đều nói như vậy, nếu như hắn phản đối, vậy chẳng phải là không để cho Phó Hải Tâm mặt mũi sao?
Cung Vô Lượng mặc dù là môn chủ của Vạn Dược môn, nhưng hắn không có khả năng sai khiến được Phó Hải Tâm, bất kỳ lúc nào còn phải xem sắc mặt của Phó Hải Tâm.
Phương Lâm suy nghĩ một lát:
- Không bằng như vậy đi, nếu chúng ta đều là luyện đan sư tam đỉnh, vậy liền giới hạn ở trong phạm vi đan dược tam phẩm, ta cho ngươi một tờ phương pháp luyện đan, ngươi cho ta một tờ phương pháp luyện đan, ai có thể chế luyện ra, thì coi như người đó thắng?
- Được!
Phó Hải Tâm không có bất kỳ do dự nào, lập tức mở miệng đáp ứng.
Khóe miệng Phương Lâm cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh, nếu bản thân ngươi nhảy vào, vậy đừng trách Phương Lâm ta khiến cho ngươi khó chịu.
- Chờ một chút.
Lúc này, Cung Vô Lượng bỗng nhiên nói.