Nghe vậy, trên mặt Lý Phong nhất thời có vẻ giận dữ, mà dáng vẻ tươi cười của Lý Kiến Long này vẫn không giảm chút nào, hoàn toàn không để ý tới sự đùa cợt trong giọng nói của Phương Lâm.
- Ha hả, hi vọng ngươi vẫn có thể lớn lối như vậy.
Lý Kiến Long mỉm cười nói, lại nhìn về phía Tô lão ôm quyền. Sau đó hắn lập tức cùng Lý Phong rời đi.
Phương Lâm nhíu mày. Lý Kiến Long này thoạt nhìn không phải người hiền lành gì, mình sau này cũng phải cẩn thận một chút.
Tô lão liếc mắt nhìn qua hai người Lý gia rời đi, nói với Phương Lâm:
- Hai người bọn họ tháng sau cũng sẽ cùng ngươi tham gia đại hội luyện đan sư, cố gắng hết mức không nên cùng bọn họ phát sinh xung đột gì.
Phương Lâm cười gượng nói:
- Tô lão ngài cũng nhìn thấy được, không phải ta muốn cùng bọn họ phát sinh mâu thuẫn, mà là bọn họ cố ý tới tìm ta gây phiền phức, ta có thể có biện pháp nào?
Tô lão cười ha hả. Ai bảo ngươi trêu chọc Lý gia, bây giờ người ta từ già đến trẻ đều nghĩ làm thế nào đối phó với ngươi, cũng không oán được ai cả?
- Tô lão, sư phụ ta còn đang ở Hoàng Đô chờ ta trở về. Ta xin cáo từ trước.
Phương Lâm nói với Tô lão.
Tô lão gật đầu, vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm.
Trước khi rời khỏi Đan Minh, Phương Lâm cũng dặn dò huynh muội Chung gia vài câu, bảo bọn họ ở trong Đan Minh an phận thủ thường, cố gắng rèn luyện năng lực của mình.
Đồng thời Phương Lâm cho bọn họ một tấm lệnh bài, nếu như xảy ra chuyện gì, có thể dùng lệnh bài để liên hệ với hắn.
Sau đó, Phương Lâm rời khỏi Đan Minh, trở lại trong Hoàng Đô.
Bởi vì trời đã tối, sư đồ hai người tất nhiên cũng ở lại thêm một tối. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ được Dương Kiến Nghiệp và một đám người hoàng thất đưa tiến ra khỏi cửa thành Càn Đô.
Dọc đường đi có Hàn Lạc Vân, Phương Lâm cũng không cần lo lắng cái gì, hết sức an toàn trở lại Tử Hà tông.
Lần này ra ngoài, Phương Lâm coi như là thu hoạch khá phong phú, nhưng cũng trải qua không ít chuyện, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi.
Trở lại Tử Hà tông, không đợi Phương Lâm lấy hơi, Hàn Ngâm Nguyệt đã dẫn theo Hàn Hiểu Tinh đi tới.
Hóa ra mắt của Hàn Hiểu Tinh dần dần cảm giác được một tia ánh sáng vô cùng yếu ớt, trước mắt không còn tối đen giống như trước.
Lần này nàng dẫn Hàn Hiểu Tinh đến đây, cũng để cho Phương Lâm cố gắng điều tra khám lại cho Hàn Hiểu Tinh, xem mức độ khôi phục thế nào.
Phương Lâm để cho Hàn Hiểu Tinh ngồi xuống ở trên băng đá, cũng không để ý tới nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu kiểm tra cho Hàn Hiểu Tinh.
Vẫn là phương pháp lần trước, sử dụng một tia nội kình cực kỳ yếu ớt tiến vào trong cơ thể Hàn Hiểu Tinh.
Hàn Hiểu Tinh cũng không không có bất kỳ phản ứng nào, mãi đến khi Phương Lâm rót càng nhiều nội kình hơn vào trong cơ thể của Hàn Hiểu Tinh, nàng mới cảm thấy một tia đau đớn.
Phương Lâm thu hồi nội kình, trên mặt tươi cười.
- Khôi phục không tệ. Tuy rằng còn chưa tới trình độ như người bình thường, nhưng ăn đan dược thêm nửa tháng nữa, gần như có thể bắt đầu bước trị liệu tiếp theo.
Nghe hắn nói như vậy, Hàn Ngâm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có vẻ hơi kích động.
Hàn Hiểu Tinh tuy rằng trước sau như một vẫn lạnh lùng bình tĩnh, nhưng bàn tay khẽ nắm lại, vẫn cho thấy nội tâm của nàng không bình tĩnh.
- Đúng rồi Phương Lâm, nghe nói ngươi ở Hoàng Đô từng cùng Dương Huyền Phong giao đấu phải không?
Hàn Ngâm Nguyệt đột nhiên hỏi.
Hàn Hiểu Tinh nghe vậy cũng thoáng động, tuy rằng hai mắt vô thần, nhưng hiển nhiên cũng đang đợi Phương Lâm trả lời.
Phương Lâm ừ một tiếng, nói:
- Chỉ là so tài một chút, ta chỉ kiên trì được mười lăm chiêu, tiếp tục đánh cùng hắn nữa, ta cũng không chịu được.
Phương Lâm nói là lời nói thật, cho dù hắn vẫn nắm con át chủ bài không thi triển ra, nhưng những con át chủ bài đó đều tuyệt đối không thể bại lộ, hắn và Dương Huyền Phong cũng không phải là kẻ địch, chỉ là so tài mà thôi, cho nên không nhất thiết phải vận dụng những con át chủ bài đó đi tranh một lần thắng bại gì đó.
Luận về thực lực bản thân, Dương Huyền Phong còn mạnh hơn Phương Lâm rất nhiều.
- Ngươi có thể kiên trì được mười lăm chiêu?
Hàn Hiểu Tinh thình lình mở miệng nói, trong giọng nói đầy nghi ngờ và xem thường.
Phương Lâm nhất thời l
mất hứng, giọng điệu của nàng như vậy là sao? Ta làm sao lại không có thể kiên trì được mười lăm chiêu? Coi thường người khác có đúng hay không?
Phương Lâm hừ một tiếng:
- Sự thực chính là sự thực, nếu như nàng không tin, có thể đi hỏi thử phụ thân nàng.
Hàn Hiểu Tinh cũng khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, nói:
- Vậy ngươi cảm thấy thực lực của Dương Huyền Phong thế nào?
Phương Lâm trầm ngâm một chút:
- Không rõ, ta và hắn giao đấu, khẳng định ngay cả một nửa thực lực cũng không có vận dụng ra. Ta cảm giác nếu như hắn động thủ thật, ta chắc hẳn không chống nổi mười chiêu.
Lời này, Phương Lâm cũng không phải đang tự coi nhẹ mình, mà hắn thực sự nhìn ra được, khi Dương Huyền Phong đang cùng mình giao đấu, tuyệt đối là giữ lại rất nhiều.
Nếu như mình là Dương Huyền Phong là kẻ địch, sợ rằng trong vòng mười chiêu, sẽ bị Dương Huyền Phong đánh bại.
Hàn Ngâm Nguyệt nghe vậy, nhìn Hàn Hiểu Tinh, lại nhìn Phương Lâm, bỗng nhiên nói:
- Vậy ngươi và Hiểu Tinh tới so tài thử, xem là Dương Huyền Phong lợi hại hơn, hay là Hiểu Tinh lợi hại hơn.
Gương mặt Phương Lâm nhất thời nhăn nhó, mỗi người các ngươi đều bị làm sao vậy? Lấy ta làm đạo cụ để so sánh thực lực sao?
Phương Lâm lắc đầu từ chối, hắn cũng không muốn bị Hàn Hiểu Tinh vô duyên vô cớ vô cớ đánh một trận.
Thấy Phương Lâm từ chối, Hàn Ngâm Nguyệt cũng không nói gì nữa.
- Ta có thể thắng được Dương Huyền Phong.
Hàn Hiểu Tinh lại rất bình tĩnh nói.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, tuy rằng cũng biết Hàn Hiểu Tinh không thấy biểu tình của mình, nhưng vẫn không nhịn được sẽ lộ ra.
- Nhị tiểu thư, nàng cũng đừng nói mạnh miệng, Dương Huyền Phong người ta cũng nói, trước đó hắn giao đấu với nàng, vẫn giữ lại thực lực.
Phương Lâm bĩu môi nói.
Hàn Hiểu Tinh mặt không đổi sắc:
- Hắn giữ lại thực lực, nhưng ta cũng vậy.
Hàn Ngâm Nguyệt cũng cười nói:
- Phương Lâm, ngươi đừng thấy Hiểu Tinh hai mắt mù, nhưng nếu như ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của nàng, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc.
Phương Lâm cũng không nói gì thêm. Hàn Hiểu Tinh lợi hại tới mức nào, cũng không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là chịu trách nhiệm chữa trị tốt mắt của Hàn Hiểu Tinh, sau đó ở trên thi đấu ba nước làm một nhân vật đi ngang qua sân khấu mà thôi.
- Nơi này có một lọ đan dược, nửa tháng ăn hết, đến lúc đó lại tới tìm ta.
Phương Lâm móc ra đan dược, giao cho Hàn Ngâm Nguyệt.
Hàn Ngâm Nguyệt sau khi tạ ơn, dẫn theo Hàn Hiểu Tinh rời đi.
Phương Lâm đóng cửa cửa viện, vỗ vào túi thú, con thú nhỏ màu vàng nhảy tới trên đầu vai của Phương Lâm.
Chít chít chít!!!
Con thú nhỏ màu vàng vừa đi ra, lập tức quay về phía Phương Lâm kêu loạn, đôi mắt to đầy vẻ phẫn nộ, dường như đang trách Phương Lâm nhốt nó ở trong túi thú thời gian dài như vậy.
- Tiểu Kim, ngươi nói ngươi rốt cuộc là thứ gì?
Phương Lâm đặt nó ở trên bụng của mình, cười hỏi.
Con thú nhỏ màu vàng trợn mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Phương Lâm, hình như đang nói ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì.
Phương Lâm càng nhìn càng âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng thấy qua tiểu tử này, hoàn toàn không biết có một thứ như vậy, nhưng lại có thể có lực lượng làm cho yêu thú rơi vào giấc ngủ.
Lúc đó ở bên trong Ngự Thú viên, cũng dựa vào con thú nhỏ màu vàng này khiến cho con Cương Bối Hùng trực tiếp ngủ, nếu không hắn và Dương Phá Quân cũng không có cách nào bình yên vô sự đi ra được.
Hai chân của con thú nhỏ màu vàng đứng lên, đứng ở trên bụng của Phương Lâm, bỗng nhiên ngửi xung quanh, sau đó hóa thành một đường ánh sáng màu vàng, trực tiếp nhào tới trong ruộng thuốc cách đó không xa.