Toàn thân Phương Lâm đều sửng sốt, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy được chính là biểu tình như cười như không của Hàn Lạc Vân này.
Phương Lâm cũng sắp khóc, ta chính là đối phó với Dương Yến Ngọc một chút mà thôi, không phải thật sự muốn kết hôn với nàng.
Hàn Lạc Vân vừa mở miệng, chuyện này đã trở nên khác hẳn. Ngay cả Dương Yến Ngọc đều luống cuống.
Không có cách nào không hoảng hốt, nếu như chỉ là một mình Phương Lâm nói cầu hôn gì đó, vậy theo bất kỳ kẻ nào, cũng chỉ là một chuyện nực cười, ai cũng sẽ không xem là thật.
Nhưng Hàn Lạc Vân vừa mở miệng nói như thế, tính chất của chuyện này đã hoàn toàn khác hẳn.
Hàn Lạc Vân đại biểu chính là Tử Hà tông. Hắn lấy thân phận tông chủ Tử Hà tông và sư tôn của Phương Lâm cầu hôn với hoàng thất, đây là tương đối có phân lượng, Dương Kiến Nghiệp cũng sẽ thận trọng suy nghĩ.
- Phụ hoàng, ngươi sẽ không thật sự muốn gả nữ nhi cho hắn chứ?
Dương Yến Ngọc vội vàng hỏi, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ Phương Lâm.
Dương Kiến Nghiệp trầm ngâm một lát:
- Yến Ngọc à, Hàn tông chủ nói không sai, con thật sự cũng đến tuổi lấy chồng, ta thấy Phương Lâm hiền chất thật sự không tệ, cùng con cũng môn đăng hộ đối.
Lời này vừa ra, mấy người trẻ tuổi đều há hốc mồm.
Nhất là Phương Lâm càng trợn trừng hai mắt, thiếu chút nữa lại rơi ra ngoài.
Chơi lớn rồi. Người ta tưởng thật, vậy phải làm thế nào cho phải?
Dương Phá Quân phản ứng tương đối chậm, lúc này vẫn không có phản ứng qua, chẳng biết tại sao, phụ hoàng lại muốn gả Dương Yến Ngọc cho Phương Lâm?
Vẻ mặt của Dương Huyền Phong cũng cực kỳ cổ quái, nhìn Dương Yến Ngọc, lại nhìn Phương Lâm, cảm thấy chuyện này quá kỳ quái, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Phản ứng khoa trương nhất tất nhiên vẫn là Dương Yến Ngọc.
Nàng sững sờ ở nơi đó, mắt trợn trừng thật lớn, có chút khó có thể tin nổi nhìn phụ hoàng của mình.
Môn đăng hộ đối? Đây là ý gì? Chẳng lẽ lại thật sự muốn gả mình cho tên dâm tặc kia sao?
Lúc này, Phương Lâm và Dương Yến Ngọc đều chỉ có một ý nghĩ --- tuyệt đối không được!
Nhưng chuyện là do chính bản thân Phương Lâm nói ra, giải quyết lại khó khăn như thế nào, lẽ nào lập tức đổi giọng sao? Đây chẳng phải chỉ là đang trêu Dương Kiến Nghiệp thôi sao? Người ta tính tình cho dù tốt, chỉ sợ cũng sẽ phải phẫn nộ.
- Phụ hoàng, ta thà chết cũng không gả cho hắn!
Dương Yến Ngọc cắn răng nói.
Trong lòng Phương Lâm vui mừng. Ai muốn cưới nàng chứ?
Dương Kiến Nghiệp nhíu mày:
- Không được càn rỡ, hôn nhân là chuyện lớn, phải do trưởng bối làm chủ.
Viền mắt của Dương Yến Ngọc đỏ ửng. Nàng thật sự vừa hoảng lại vừa sợ. Nàng sợ Dương Kiến Nghiệp gả nàng cho Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn thấy tình huống này, lập tức mượn sườn núi xuống lừa nói:
- Bệ hạ, nếu công chúa điện hạ chướng mắt vãn bối, vậy chuyện này xem như thôi đi. Mong rằng bệ hạ đừng trách tội công chúa, tất cả đều là do vãn bối không phải.
Dương Yến Ngọc cũng khiếp sợ tới mức ngây người, ngươi còn có thể không biết xấu hổ như vậy sao? Rõ ràng ngươi là người đầu tiên mở miệng muốn cầu hôn gì đó, bây giờ nói cái gì cũng là do ngươi nói, giống như Dương Yến Ngọc ta phạm phải sai lầm gì vậy.
Những người khác cũng cổ quái nhìn Phương Lâm, nhất là Dương Kiến Nghiệp tức giận đến mức có chút nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một cái tát đánh bay Phương Lâm ra ngoài.
Tiểu tử này thật đúng là đủ đáng giận, có ý định trêu đùa ta phải không?
Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn Phương Lâm, cũng nói:
- Ta cũng đã quên mất, Phương Lâm cùng thiên kim của Độc Cô gia dường như có chút quan hệ không tầm thường, sợ rằng sau này vị Độc Cô tiểu thư kia biết được tìm đến Phương Lâm, xem ra đồ nhi này của ta cùng Yến Ngọc là có duyên không phận.
Nghe vậy, trong mắt Dương Kiến Nghiệp có một vẻ kinh ngạc. Hàn Lạc Vân nói lời này, để lộ ra rất nhiều tin tức.
Độc Cô gia, Dương Kiến Nghiệp đương nhiên biết hắn nói là Độc Cô gia nào. Trong toàn bộ chín nước, họ Độc Cô chỉ có Huyền quốc Độc Cô gia.
Phương Lâm thế mà cùng Độc Cô gia thiên kim có quan hệ không giống tầm thường? Cái gọi là quan hệ không giống tầm thường lại là quan hệ như thế nào?
Ai cũng có thể nghĩ đến, nhất định là quan hệ giữa nam và nữ.
Tuy rằng chuyện này thật hay giả vẫn không xác định, nhưng nếu như là thật sự, Phương Lâm này rất có thể trở thành con rể Độc Cô gia.
Một khi Phương Lâm thành con rể Độc Cô gia, Tử Hà tông này chẳng phải là cũng sẽ cùng Độc Cô gia nhấc lên quan hệ.
Phải biết rằng Độc Cô gia không có khả năng là gia tộc bình thường, chính là gia tộc cao cấp nhất của Huyền quốc, có thể so sánh với hoàng thất của Huyền quốc, cho dù là ba thế lực lớn của Đại Càn quốc cộng lại, cũng không nhất định có thể so sánh được với Độc Cô gia.
Nếu như Tử Hà tông ôm bắp đùi của Độc Cô gia, đây chẳng phải là một lần bay lên trời sao? Ba thế lực lớn của Càn quốc kìm chế bố cục lẫn nhau, chẳng phải là sẽ không cân bằng sao?
Dương Kiến Nghiệp cảm thấy vô cùng lo lắng, hắn cảm thấy Hàn Lạc Vân cố ý nói như vậy, chính là để kích thích mình.
Lúc này, Dương Kiến Nghiệp thật đúng là rất muốn hạ quyết tâm, cứng rắn gả Dương Yến Ngọc cho Phương Lâm, cứ như vậy, Phương Lâm sẽ không cưới được nữ nhi của Độc Cô gia, Tử Hà tông cũng ôm không được bắp đùi của Độc Cô gia. Nhưng loại chuyện này cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, trước không nói nữ nhi của mình thề sống chết không theo, cho dù là cứng rắn kín đáo đưa cho Phương Lâm, đến lúc đó vị thiên kim tiểu thư Độc Cô gia kia nổi giận, mang theo cao thủ giết nữ nhi mình thì phải làm sao bây giờ? Nói không chừng còn muốn liên lụy đến hoàng thất.
Trái lo phải nghĩ, Dương Kiến Nghiệp thở dài:
- Mà thôi, đã như vậy, ta cũng không bắt buộc nữa.
Dương Yến Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại lập tức có chút không thăng bằng, liếc mắt nhìn Phương Lâm, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là Phương Lâm như vậy, còn có thể được tiểu thư của Độc Cô gia coi trọng? Tiểu thư kia có phải bị mù hay không? Nếu như không phải mù, cách thưởng thức của nàng thật đúng là đủ kém cỏi.
Hàn Lạc Vân nhắc tới Độc Cô gia, ngược lại khiến cho Phương Lâm nghĩ đến Độc Cô Niệm, nha đầu kia về nhà cũng đã có một khoảng thời gian, không biết nàng bây giờ thế nào? Có ăn ngon không? Ngủ có được hay không? Có vui hay không?
Phi phi phi! Phương Lâm phì ba cái liền, cảm thấy mình quá tiện, nhớ ai không nhớ, hết lần này tới lần khác lại nhớ tới Độc Cô Niệm còn có thể ác hơn Dương Yến Ngọc.
Lúc này, Độc Cô Niệm ở Huyền quốc xa xôi, đang ở trong gia tộc yên lặng tu luyện, bỗng nhiên hắt xì mấy cái liền.
- Phương Lâm, đi võ trường.
Dương Huyền Phong nói, tuy rằng trong đó phát sinh một vài nhạc đệm chẳng biết tại sao, nhưng cuộc so tài giữa hắn và Phương Lâm vẫn không có ảnh hưởng gì.
Duy nhất có ảnh hưởng, đó là tâm tính của Dương Huyền Phong lúc này.
Trước đó hắn muốn so tài với Phương Lâm, thuần túy là muốn xem thử thực lực của Phương Lâm thế nào, rốt cuộc có xứng để nắm giữ một vị trí dự bị này hay không.
Mà lúc này, Dương Huyền Phong càng muốn trút giận cho muội muội của mình.
Ngay lập tức, mọi người đi tới võ trường.
Cùng lúc đó, Dương Vạn Sơn bị trục xuất khỏi hoàng thất, chuyện giam giữ địa lao ba mươi năm đã truyền khắp Càn quốc, khiến cho triều đình Càn quốc trên dưới chấn động một hồi.
Những đại thần vốn ủng hộ Dương Vạn Sơn, đều cùng Dương Vạn Sơn phủi sạch quan hệ.
Mà kết quả của Dương Vạn Sơn cũng khiến cho những hoàng tử khác cảm thấy hãi hùng khiếp vía, tuy rằng bị xử phạt là Dương Vạn Sơn, nhưng những hoàng tử khác cũng có một loại cảm giác như chính mình trải qua.
Hôm nay là Dương Vạn Sơn, nói không chừng kế tiếp chính là bọn họ.
Mẫu thân của Dương Vạn Sơn cũng không có kết quả gì tốt, bị tước đoạt mất thân phận của quý phi, nhốt vào lãnh cung.
Trên võ trường tập trung không ít người, đều là người muốn tới mở mang kiến thức xem một trận đánh giữa Dương Huyền Phong và Phương Lâm.