- Ai nói sử dụng độc thủ để chiến thắng thì không được tính? Lẽ nào Phương Lâm không phải dựa vào thực lực của mình sao?
Hàn Lạc Vân thản nhiên nói, giọng nói không nhường chút nào.
Lý Chấn Đông đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Nếu không sử dụng độc, Phương Lâm hắn có thể thắng được Lý Thánh Danh sao?
Vẻ mặt Hàn Lạc Vân yên tĩnh không dao động:
- Không phải đã thắng sao?
Vẻ mặt Lý Chấn Đông tức giận:
- Chẳng lẽ đến phía trên thi đấu ba nước, còn có thể sử dụng độc thủ giành chiến thắng sao? Đây chẳng khác nào là không có năng lực, khiến cho Vân quốc và Mạnh quốc chê cười Càn quốc ta sao? Chỉ có thể dựa vào thủ đoạn hạ lưu như dùng độc này thôi sao?
- Không sai, cuộc so tài này căn bản không tính được.
- Phải so tài lại một lần nữa, Phương Lâm không thể dùng độc!
- Nếu như không có những thủ đoạn thấp kém, Phương Lâm tính là cái gì?
Đám người Lý gia cũng ào ào kêu lên, có vẻ cực kỳ bất mãn.
- Lý gia chủ, bảo tộc nhân của ngươi không nên huyên náo nữa!
Dương Kiến Nghiệp có chút bất mãn nói.
Lý Chấn Đông vẫy vẫy tay. Đám người Lý gia yên tĩnh trở lại, chỉ có điều ai nấy đều là mang theo vẻ không phục.
Hàn Lạc Vân nhìn về phía Dương Kiến Nghiệp:
- Không biết ý kiến của Hoàng đế bệ hạ như thế nào?
Dương Kiến Nghiệp trầm ngâm một lát, nói:
- Bất kể như thế nào, cuộc so tài này cuối cùng vẫn là Phương Lâm thắng.
Lý Chấn Đông lập tức đứng dậy, căm tức nhìn Dương Kiến Nghiệp:
- Ta không phục!
Dương Kiến Nghiệp hừ một tiếng, vẻ mặt cũng khó coi:
- Ngươi không phục cũng vô dụng. Cho dù lại so tài một trận, ngươi có thể bảo đảm Lý Thánh Danh sẽ nhất định có thể thắng sao? Tài nghệ không bằng người mà thôi. Lý Chấn Đông ngươi chẳng lẽ ngay cả chút đạo lý này cũng không hiểu sao?
Lý Chấn Đông tức giận đến mức khuôn mặt co giật, hắn cũng không phải là muốn càn quấy, mà thua như thế thật sự là không cam lòng.
Hàn Lạc Vân mỉm cười, chỉ vào Lý Thánh Danh cách đó không xa còn đang nôn mửa nói:
- Nhìn dáng vẻ của hắn, sợ rằng muốn so tài lại cũng không được.
Quả thật, Lý Thánh Danh lúc này đơn giản là sống không bằng chết, ngũ tạng lục phủ đều giống như bị nôn sạch sẽ, nhưng loại cảm giác nôn mửa tới muốn xỉu vẫn không dừng, đồng thời càng lúc càng nghiêm trọng, nước mắt nước mũi thoáng cái đều chảy xuống.
Lý Thánh Danh ở bên cạnh đã nhổ ra một đống nhỏ những uế vật, lúc này căn bản đã nôn không được gì nữa, nước vàng trong bụng cũng đều nôn sạch sẽ.
Nôn mửa vẫn là thứ yếu, nhưng cảm giác choáng váng này thật sự khiến cho Lý Thánh Danh cảm giác được đặc biệt đau khổ, đứng lên cũng không nổi, chỉ cần có chút thoáng động, lập tức trời đất quay cuồng một hồi.
Phù phù!
Lý Thánh Danh cuối cùng không chịu được, thoáng cái ngã trên mặt đất ngất đi.
Đám người Lý gia đều im lặng, bọn họ cũng nhìn ra được Lý Thánh Danh với bộ dạng này, sợ rằng trong vòng ba đến năm ngày cũng khôi phục không được.
Lý Chấn Đông mắng to một tiếng, phân phó hai người của Lý gia kéo Lý Thánh Danh xuống, lập tức trực tiếp phất tay áo rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.
Đổi là ai cũng không muốn ở lại chỗ này nữa. Ngày hôm nay, mặt mũi của Lý gia xem như đã bị vứt đi không còn chút nào. Năm thiên tài của gia tộc được dẫn qua, kết quả bị tiêu diệt hoàn toàn, ngược lại là Phương Lâm không có bất kỳ người nào coi trọng, lại lực áp quần hùng.
Lý Chấn Đông tức tới gan cũng thấy đau, hận không thể lập tức đi tới xé nát Phương Lâm. Hắn lập tức nhắm mắt làm ngơ, dẫn theo tộc nhân trực tiếp rời đi.
Nhưng không đợi đám người Lý Chấn Đông đi ra được bao xa, Phương Lâm ở phía sau lại hô lên:
- Cứ đi như vậy sao, độc ở trên người của Lý Thánh Danh này, các ngươi giải được không?
Lời này vừa nói ra, người Lý gia đều quay đầu lại căm tức nhìn Phương Lâm, ngay cả Lý Chấn Đông cũng có chút không nhịn được, tiểu tử này chẳng lẽ là chán sống?
Hàn Lạc Vân cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Phương Lâm, mơ hồ bảo vệ Phương Lâm.
Vẻ mặt Phương Lâm vô tội:
- Độc trên người Lý Thánh Danh, nếu không có giải dược của ta, các ngươi căn bản không giải được, nếu tiếp tục như vậy, hắn không quá một tháng liền sẽ không toàn mạng.
- Cái gì?
Đám người Lý gia nghe vậy đều biến sắc, nhưng phần nhiều lại lấy ánh mắt hoài nghi nhìn Phương Lâm.
- Hừ, tiểu tử, ngươi khó tránh khỏi cũng quá coi thường Lý gia ta. Chỉ là một loại độc, Lý gia ta tự nhiên có biện pháp phá giải.
Lý Chấn Đông lạnh giọng nói.
Phương Lâm bĩu môi:
- Ta chỉ sợ đến lúc đó các ngươi bó tay không làm gì được, vẫn phải chạy đến Tử Hà tông đi cầu ta, vậy thì không tốt lắm đâu.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng khinh người quá đáng!
- Phương Lâm, ngươi càn rỡ!
- Quả thực là buồn cười!
Đám người Lý gia nghe Phương Lâm nói đều nổi giận. Ngươi cũng không tránh khỏi quá coi trọng mình? Lý gia chúng ta còn phải tới cầu ngươi? Quả thực chính là người si nói mộng.
- Đi!
Lý Chấn Đông không muốn để ý tới Phương Lâm này, càng nhìn các tức, trực tiếp xoay người rời đi.
Phương Lâm nhún vai, cũng không còn lời nào để nói, hắn vẫn có ý tốt muốn giải độc cho Lý Thánh Danh này, nhưng nếu người ta không cảm kích, vậy không có biện pháp.
- Lý gia thật sự không giải được độc của ngươi sao?
Hàn Lạc Vân hỏi.
Vẻ mặt Phương Lâm vẻ nghiêm túc:
- Độc này chỉ có một mình ta giải được, những người khác đều không làm được.
Lúc nói lời này, trên mặt Phương Lâm rõ ràng có vẻ tự tin.
Tuy rằng Phương Lâm không phải là đan độc sư, nhưng hắn cũng là người chế tạo độc, sử dụng độc rất giỏi. Ở thời điểm kiếp trước, cho dù là đan độc sư cao cấp nhất cũng không dám làm càn ở trước mặt Phương Lâm.
Phương Lâm và đan độc sư có khác biệt lớn nhất, chính là Phương Lâm sẽ không tùy ý sử dụng độc đi hại người, đan độc sư thì không để ý tới những điều này, thích tùy ý sử dụng độc, lạm sát kẻ vô tội, đồng thời bình thường sử dụng độc lợi hại tạo thành đại loạn một phương.
Độc, vốn là một phần không có gì quá xấu, chỉ là xem đang sử dụng nó.
Theo đám người Lý gia rời đi, cũng tuyên bố việc tranh đoạt danh ngạch dự bị trong thi đấu ba nước đã kết thúc, cuối cùng này danh ngạch người dự bị này tất nhiên là rơi xuống trên người Phương Lâm.
Tuy rằng có vài người còn không thể tiếp nhận, nhưng sự thực chính là như vậy, không chấp nhận cũng phải tiếp nhận.
Đêm đó, Hàn Lạc Vân và Phương Lâm ở bên trong Hoàng Đô dự tiệc, toàn ăn các món sơn trân hải vị, nhìn thấy cũng là loại được lưu truyền trong các quan to cao quý của triều đình Đại Càn.
Phương Lâm ngồi ở chỗ đó ăn uống thoải mái, cũng không quan tâm xem tướng ăn của mình có tốt hay không. Nói chung chính là thấy cái gì ăn ngon liền đi gắp cái đó, ăn tới miệng đầy dầu mỡ, hô to đã nghiền.
Hàn Lạc Vân nhiều lần muốn cho Phương Lâm đi ra bên ngoài. Tướng ăn của tiểu tử này cũng quá khó coi. Đây không phải là khiến cho mình mất mặt sao?
Dương Kiến Nghiệp ngược lại có chút thưởng thức Phương Lâm, cảm thấy Phương Lâm tính tình chân thật, đối với hắn lại càng thêm tán thưởng.
Trong lòng một ít thành viên hoàng thất cảm thấy rất khó chịu, nhất là Dương Vạn Sơn thua ở trong tay Phương Lâm, càng âm thầm ghi hận Phương Lâm.
Đêm đó, sau khi yến hội chấm dứt, Hàn Lạc Vân và Phương Lâm đều phải ở bên trong Hoàng Đô nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới có thể rời đi.
Phương Lâm ăn no không có chuyện gì, lại ở bên trong hoàng thành đi bộ. Chỉ là Hoàng Thành thật sự quá lớn, Phương Lâm cũng là lần đầu tiên tới. Đi một hồi, sau đó hắn lại lạc đường.
Không sai, đường đường là Đan Tôn, không ngờ lạc đường.
Chẳng qua Phương Lâm cũng không có để ý. Lạc đường thì lạc đường, đợi lát nữa tìm người hỏi đường là được.
- Ngươi là ai? Tại sao từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi?
Trong lúc Phương Lâm mơ mơ màng màng đi tới bên ngoài một chỗ Thiên điện, thình lình từ phía sau vang lên giọng nói của một nữ tử.