Chương 276: Nỗi Đau Mất Con!

Cổ Đạo Phong không nhìn thấy bóng dáng của Cổ Hàn Sơn, điều này nói rõ việc gì?

Nói rõ Cổ Hàn Sơn không có khả năng từ trong hang động vô tận dưới lòng đất sống sót trở về, Cổ Đạo Phong làm sao có thể tiếp nhận được sự thực tàn khốc như vậy, nhất thời giận dữ công tâm, trực tiếp nôn ra máu ngất đi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phương Lâm từ trên phi thuyền xuống, khóe miệng cong lên lộ vẻ tươi cười, nhưng trong đôi mắt hắn lại có một tầng bóng ma.

Cổ Hàn Sơn này vừa chết, tuy rằng đối với Cổ Đạo Phong là một đả kích khổng lồ, nhưng rất có khả năng người này sẽ trở nên điên cuồng, trở nên liều lĩnh, thậm chí đổ lỗi cái chết của Cổ Hàn Sơn là do Phương Lâm gây ra.

Do đó, sau này Phương Lâm phải đối mặt, chỉ sợ là một Cổ Đạo Phong không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn trả thù hắn. Đối với Phương Lâm mà nói, đây không phải chuyện tốt lành gì.

Cổ Đạo Phong bị người nâng lên đưa đi. Chẳng qua không có bao nhiêu người đồng tình với hắn. Chỉ có sư phụ của Cổ Đạo Phong, người được gọi là Kim lão lão nhân có chút oán độc liếc mắt nhìn Phương Lâm, lập tức phất tay áo rời đi.

- Tông chủ, lão phu may mắn không làm nhục sứ mạng, đã đưa những đứa trẻ này trở về.

Nghiêm Trạch tiến lên, ôm quyền nói với Hàn Lạc Vân, vẻ mặt vẫn có chút tự hào và cao hứng.

Tuy rằng vẫn có không ít người vĩnh viễn ở lại bên trong hang động vô tận dưới lòng đất, nhưng tổng thể đây cũng là một lần thăm dò thành công nhất.

Chí ít, Thanh Kiếm Tử, Phương Lâm cùng với mấy vị thiên tài khác đều bình yên vô sự trở về, tỷ số thương vong xem như là một lần thấp nhất trong các lần từ trước tới nay.

Trên mặt Hàn Lạc Vân tươi cười, gật đầu, lập tức nhìn về phía đám người sau lưng Nghiêm Trạch.

- Trở về là tốt rồi.

Hàn Lạc Vân nói, mặc dù không có nói quá nhiều lời, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sự quan tâm và vui sướng của hắn.

- Người nhà của những đệ tử đã hi sinh, Tử Hà tông ta cũng sẽ vẫn chăm sóc, sẽ không để cho bọn họ thất vọng đau khổ ở dưới cửu tuyền.

Hàn Lạc Vân còn nói thêm.

Những lời này càng làm cho những đệ tử ở trong hang động vô tận dưới lòng đất vào sinh ra tử nước mắt lưng tròng, trong lòng vừa kích động vừa thương cảm.

Bọn họ còn sống sót trở về, nhưng những đồng môn chết ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất lại không về được, thậm chí ngay cả thi thể cũng tìm không thấy, chỉ có thể vĩnh viễn chôn cất ở bên trong hang dưới lòng đất tối tăm không có ánh mặt trời.

Trong lòng Phương Lâm cũng không mấy bình tĩnh. Bên trong hang động vô tận dưới lòng đất này thật sự quá tàn khốc, muốn sống sót, thật sự cũng quá khó khăn. Nếu như lần này trong đội ngũ Tử Hà tông không phải có hắn tồn tại, có thể phần lớn mọi người ở đây cũng phải chết ở nơi đó.

Mặc dù là Phương Lâm, cũng không có cách nào dẫn theo tất cả mọi người đi ra, hắn cũng đã cố gắng hết sức, bản thân mình cũng từng trải qua nhiều lần thử thách sinh tử, mới miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.

Đương nhiên, lợi ích cũng được rất nhiều. Hành trình lần này tới hang động vô tận dưới lòng đất tuy rằng hiểm nặng nề, còn thiếu chút nữa bỏ mạng, nhưng thực lực của Phương Lâm cũng tăng nhiều.

Đồng thời mỗi một người sống sót đi ra, đều nhiều hoặc ít có thu hoạch, không có ai tay không trở về.

- Phương Lâm, tốt lắm, không hổ danh là đệ tử của lão phu!

Lúc này, Tiền thái thượng lớn giọng đi tới, hung hăng vỗ hai cái ở trên vai của Phương Lâm, lực vỗ rất nặng, cho dù là thực lực Phương Lâm đã tăng nhiều, cũng bị vỗ tới mức đau đớn.

Phương Lâm nhe răng trợn mắt:

- Sư phụ, đệ tử ta mới từ trong đầm rồng hang hổ nhặt về một mạng, thiếu chút nữa đã bị sư phụ đập chết.

Tiền thái thượng vừa nghe được lời này, lại hung hăng vỗ ở trên vai của Phương Lâm thêm vài cái, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn.

- Tiểu tử tốt, không khiến cho hai sư phụ của ngươi mất mặt!

Tiền thái thượng hung hăng tán dương.

Hàn Lạc Vân cũng lộ ra vẻ tán thưởng, mở miệng nói:

- Phương Lâm, hành trình xuống hang động vô tận dưới lòng đất lần này vẫn tính là thuận lợi chứ?

Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm thoáng động. Hàn Lạc Vân nói lời này, sợ rằng có ý ám chỉ khác.

Ngay lập tức, biểu tình của Phương Lâm nhất thời biến đổi, nhăn mặt nhíu mày, nói:

- Một chút cũng không thuận lợi, đệ tử thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, nếu không phải là bất kỳ lúc nào cũng nhớ lời dạy dỗ của hai vị sư tôn, đệ tử sợ rằng sẽ không còn được gặp lại hai vị sư tôn.

Nói xong, Phương Lâm liền muốn xông qua ôm lấy Hàn Lạc Vân gào khóc.

Nào ngờ Hàn Hiểu Tinh thình lình từ phía sau người của Hàn Lạc Vân đi ra, rất không thức thời đứng ở trước người Hàn Lạc Vân.

Hai tay của Phương Lâm cứng ở giữa không trung, vẻ mặt kia khỏi nói lúng túng tới mức nào. Nếu như hắn ôm tới, không phải ôm lên trên người của Hàn Hiểu Tinh, vậy mình chẳng phải là thành phi lễ Hàn Hiểu Tinh sao?

Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều mím môi nín cười, thậm chí còn có người âm thầm chờ mong Phương Lâm trực tiếp ôm tới, vậy thì có trò hay để nhìn.

Phương Lâm hơi sửng sốt, sau đó vô cùng không tình nguyện ôm ở trên người Tiền thái thượng.

- Đồ nhi ngoan.

Tiền thái thượng cười ha ha một tiếng, nhưng lập tức phát hiện Phương Lâm vậy mà lau nước mắt nước mũi ở trên trang phục của mình, hắn thiếu chút nữa tức giận, một tay kéo Phương Lâm ra ngoài.

Mọi người trở lại Tử Hà tông, sau đó liền đi tới Tử Hà đại điện. Có Nghiêm Trạch dẫn theo, mọi người kể một lượt chuyện xảy ra ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất.

Về phần mọi người ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất đều có thu hoạch, vốn phải giao cho tông môn, nhưng Hàn Lạc Vân lại lên tiếng, bất kể ai nhận được cái gì, đều thuộc về người đó, không cần nộp lên tông môn.

Mặc dù có người cố gắng hết sức phản đối, cho rằng đám người Phương Lâm ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất đoạt được, đều phải nộp lên tông môn, thậm chí còn đưa ra ý kiến muốn kiểm tra túi Cửu Cung của mỗi người.

Chẳng qua thái độ của Hàn Lạc Vân lại hết sức rõ ràng, đồng thời phần lớn các cao tầng tông môn ủng hộ hắn đã trực tiếp áp đảo những người không đồng ý.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bao gồm của Phương Lâm ở bên trong đều mừng rỡ.

Phương Lâm đang lo lắng, nếu như tông môn muốn kiểm tra túi Cửu Cung của mình, vậy phải làm thế nào cho phải? Bên trong túi Cửu Cung này của mình chính là có không ít thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng.

May là loại chuyện này cũng không phát sinh, khiến cho Phương Lâm bớt đi rất nhiều phiền phức.

Thời điểm mọi người ở bên trong đại điện kể lại tình hình ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất, trên Đan tông, Cổ Đạo Phong ngất đi lúc này đã tỉnh lại.

Nhưng ở một khắc khi hắn tỉnh lại, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phổi, khí tức cuồng bạo xé nát tất cả mọi thứ xung quanh hắn.

- Aaa. Nhi tử của ta!!!

Cổ Hàn Sơn khóc rống lên, trong lòng bi thương gần chết, hắn không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, Lúc trước hắn đoán, ai cũng có thể chết, duy nhất chỉ có nhi tử của hắn Cổ Hàn Sơn sẽ không chết.

Nhưng ai biết được hiện thực lại là tàn khốc như vậy, nhiều người như vậy đã trở về, nhưng Cổ Hàn Sơn thế nào lại không thể trở về?

Cổ Đạo Phong chỉ có một người nhi tử như vậy, đổ xuống trên người hắn rất nhiều tâm huyết, cực kỳ thương yêu hắn, vì nhi tử này hắn mới có thể đi chèn ép tất cả khả năng uy hiếp được đến vị trí thiên tài của Cổ Hàn Sơn ở Đan tông, chính là muốn che chở cho Cổ Hàn Sơn, lót đường cho tương lai của hắn.

Nhưng tất cả những điều này, vào hôm nay đều đã bị hủy. Cổ Hàn Sơn chết, Cổ Đạo Phong hắn ngoại trừ đau buồn vô tận ra, còn có oán độc và hận ý thật sâu.

Giống như Phương Lâm suy đoán, không sai, Cổ Đạo Phong thật sự điên rồi, không chỉ có đổ tất cả mọi chuyện lên trên người Phương Lâm, thậm chí ngay cả toàn bộ Tử Hà tông, hắn cũng hận.

- Nhi tử của ta, cha nhất định phải báo thù cho con! Cho dù phải bù vào cái mạng này của ta, ta cũng không tiếc!

Cổ Đạo Phong quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn đáng sợ.

Chỉ thấy hai tay hắn run rẩy lấy từ trong người ra một khối ngọc giản đưa tin, quay vào trong đó nói nhỏ vài câu, sau đó lại cất ngọc giản đi, trên mặt khôi phục lại bình tĩnh một cách quỷ dị. Hắn bình tĩnh thật giống như tất cả đều chưa từng phát sinh qua.