Chương 270: Yêu Thánh Sống Lại?

Khi thi thể khô quắt của yêu thánh này mở đôi mắt ra, trong nháy mắt bất luận là Phong Thiên Thu ở cách thi thể khô quắt gần nhất, hay Phương Lâm và Cổ Hàn Sơn phía xa đều cảm giác được toàn thân lạnh như băng, giống như rơi vào trong hầm băng.

Phong Thiên Thu có phần cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy được thi thể yêu thánh khô quắt này mở mắt ra, nhất thời toàn thân co quắp trên mặt đất, giống như trong nháy mắt khí lực toàn thân đều bị hút hết.

Trong lòng hai người Phương Lâm và Cổ Hàn Sơn cũng cảm giác được một trận khủng hoảng từ trước đến nay chưa từng có, giống như có mãnh thú tuyệt thế nào đó đang chậm rãi xuất hiện giống nhau.

Ong ong oong!!!

Nhất là trường kiếm huyết sắc trong tay Phương Lâm, lúc này không ngờ bắt đầu chấn động kịch liệt, đồng thời không ngừng giãy dụa, dường như muốn từ trong tay của Phương Lâm thoát đi.

Phương Lâm giật mình kinh ngạc, cho dù hắn nhận được thanh trường kiếm huyết sắc này trong thời gian không lâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thanh trường kiếm huyết sắc này nóng nảy như vậy.

- Chuyện gì xảy ra?

Phương Lâm nhìn về phía bên dưới, nhìn thấy Phong Thiên Thu giống như thất thần ngồi dưới đất, lại thấy được cái thi thể khô quắt này không ngờ mở mắt.

- Không tốt!

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, tuy rằng còn không phải là biết được quá rõ ràng tình hình, nhưng cái thi thể khô quắt này tự nhiên mở mắt, hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt lành.

Sắc mặt Cổ Hàn Sơn cũng khó coi, cái thi thể khô quắt này phát ra khí tức khiến hắn cảm giác được đặc biệt khó chịu và áp lực, dường như nằm ở nơi đó cũng không phải là một thi thể khô quắt, mà một vị vương giả trong yêu thú.

Thấy Phương Lâm tự nhiên ngây người, Cổ Hàn Sơn cười lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay đánh về phía Phương Lâm.

Nhưng vào lúc này, một lực hút cuồng bạo từ trên người thi thể khô quắt này bỗng nhiên khuếch tán ra, hai người Phương Lâm, Cổ Hàn Sơn đều là bị lực hút này kéo bay về phía thi thể khô quắt.

Cho dù hai người cố gắng hết sức chống cự, nhưng lực hút này cường đại đã vượt qua rất xa khả năng bọn họ có thể chống cự, hai người lại giống như cành khô lá héo úa bị hút đến bên cạnh thi thể khô quắt.

Hai người vừa định nhúc nhích, lại phát hiện thân thể mình giống như đã không thuộc về mình, hoàn toàn không có cách nào khống chế, chỉ có thể phí công tuyệt vọng nhìn thi thể khô quắt này.

Phong Thiên Thu biến sắc. Hắn không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, lúc này trong lòng dâng lên dục vọng muốn sống vô hạn, trực tiếp bay lên trời, muốn chạy đi.

Nhưng hắn vừa bay đến không trung, cũng cảm giác được một lực mạnh từ phía dưới kéo lại đến, cho dù Phong Thiên Thu hắn có tu vi không tầm thường, nhưng đối mặt với lực lượng này, vẫn là kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị kéo lại.

Ầm!

Phong Thiên Thu cực kỳ chật vật ngã trên mặt đất, cho dù là thực lực của hắn cao thâm, khi rơi xuống cũng có phần choáng váng mơ hồ.

Oong!

Trường kiếm huyết sắc vẫn bị Phương Lâm nắm trong tay, cũng thoáng cái từ trong tay Phương Lâm bay ra ngoài, lại trực tiếp cắm vào chỗ ngực của thi thể khô quắt này.

Dưới một kiếm này, Phương Lâm đều khiếp sợ tới mức ngây người. Làm cái gì vậy? Sợ thi thể khô quắt này còn chưa có chết hẳn, trở lại bổ một kiếm sao?

Nhưng Phương Lâm biết chắc không phải là chuyện như vậy, thanh trường kiếm huyết sắc này nhìn thế nào cũng giống như có nguồn gốc sâu xa nào đó với thi thể khô quắt này.

Rất nhanh, Phương Lâm đã nhìn hiểu rõ, thanh trường kiếm huyết sắc này không ngờ đang rót máu tươi vào trong thi thể này.

Phương Lâm bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào thanh trường kiếm huyết sắc này thích hút máu như thế, hơn nữa hút bao nhiêu cũng giống như không đủ, hóa ra là vì thi thể khô quắt của lão già này.

Lúc này, mắt thường có thể thấy được thi thể khô quắt của lão già này có từng chút sắc máu, đồng thời dần dần có một tia sức sống tràn ngập ra.

Tuy rằng một tia sức sống này cực kỳ yếu ớt, giống như ánh đèn trong gió lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt, nhưng ở trên một thi thể đã chết vạn năm, lại xuất hiện một tia sức sống, điều này suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có phần đáng sợ.

Phong Thiên Thu nhìn cảnh tượng như vậy, lộ ra nụ cười thảm, hắn đoán được quả nhiên không sai, đây căn bản cũng không phải là cơ duyên cực lớn gì, mà chính là yêu thánh đã sớm bố trí một cái bẫy.

Yêu thánh dù chết, nhưng để lại hậu chiêu, muốn sau vô số năm tháng lại một lần nữa tỉnh lại, muốn hoàn thành một chuyện nghịch thiên như vậy, nhất định phải có rất nhiều máu tươi tới bổ sung sức sống của yêu thánh.

Thanh trường kiếm huyết sắc này tất nhiên chính là vật yêu thánh lưu lại, nó hấp thu tất cả máu tươi, cũng là chuẩn bị cho yêu thánh.

Lúc này, khi thanh trường kiếm huyết sắc này không ngừng truyền thụ máu tươi, thi thể yêu thánh mơ hồ có một tia uy áp khủng khiếp tràn ngập ra.

Đây là uy áp thuộc về yêu thánh thuộc về vô số năm tháng trước, trấn áp vạn yêu trong thiên địa, được vô số đại yêu gọi là uy áp của thánh giả.

Đại yêu thánh! Lúc này đang đang chậm rãi thức tỉnh!

Phương Lâm và Cổ Hàn Sơn đều không tự chủ được lộ ra vẻ sợ hãi, hơn nữa loại cảm giác sợ hãi này, cũng không phải là đến từ trong lòng bọn họ, là đến từ lực lượng nào đó ở trong cơ thể.

Phương Lâm nhìn trên thi thể khô quắt dần dần tràn đầy sức sống, bỗng nhiên giống như đoán được cái gì, trong giây lát nhìn về phía Phong Thiên Thu:

- Thi thể khô quắt rốt cuộc là ai?

Phong Thiên Thu cười thảm:

- Yêu thánh! Hắn là yêu thánh đã chết vạn năm!

Phương Lâm nghe vậy, đầu cũng muốn tách ra làm đôi, ta ngất, thi thể khô quắt này giống như cá khô, không ngờ là yêu thánh. Thân là Đan Tôn, Phương Lâm biết rõ cái danh hiệu yêu thánh này có hàm nghĩa gì. Chỉ có cường giả khiến cho vạn yêu thuần phục, từ ở sâu trong nội tâm quỳ bái, mới có thể được vạn yêu xưng là yêu thánh.

Thánh trong yêu! Khống chế vạn yêu trong thiên hạ!

Yêu thánh, không giới hạn ở yêu, người cũng có thể trở thành yêu thánh, chỉ là độ khó so với yêu càng khó khăn hơn không chỉ gấp trăm lần.

Thi thể khô quắt này lại là nhân tộc chân chính, nhưng trở thành yêu thánh, có thể tưởng tượng được, nhân vật như vậy khi còn sống tất nhiên là cường giả uy chấn thiên địa, cho dù kém hơn cường giả xưng tôn, cũng tuyệt đối không kém hơn nhiều lắm.

Phương Lâm mắng lớn:

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, đầu óc bị động kinh rồi sao? Lại dám đánh chủ ý tới thi thể yêu thánh? Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều phải xong đời!

Phong Thiên Thu làm sao không hối hận vạn phần. Sau khi hắn hiểu ra được nơi đây là một cái bẫy, thì đã biết rõ mình trốn không thoát, yêu thánh muốn thức tỉnh, cần rất nhiều sức sống và máu tươi, mọi người ở đây đều sẽ trở thành tế phẩm để yêu thánh sống lại.

Chỉ có điều cứ chết như vậy, Phong Thiên Thu cũng cực kỳ không cam lòng.

Cổ Hàn Sơn bỗng nhiên nói:

- Yêu thánh gì?

Phương Lâm lười để ý tới hắn, lúc này tình huống nguy cấp, sức sống trong thi thể già nua kia càng lúc càng nhiều, nếu như thật sự thức tỉnh, vậy tất cả đám người bọn họ đều chỉ có một con đường chết.

Chỉ thấy tròng mắt Phương Lâm xoay chuyển loạn, liều mạng nghĩ xem có biện pháp gì giải quyết.

Nhưng càng nghĩ, cục diện dưới mắt hình như đều đã không có cách nào nghịch chuyển, chỉ có phần mở mắt nhìn chờ chết phần.

- Đáng chết! Lão tử sẽ không thật sự phải chết ở chỗ này chứ?

Trong lòng Phương Lâm thầm mắng, không khỏi có phần lo lắng.

Nhưng ở thời khắc Phương Lâm bó tay không làm gì được, một ngón tay màu vàng kim đột nhiên từ phía trên nổi lên, ánh sáng màu vàng vạn trượng, chiếu sáng tám phương.

Oong!!!!

Trường kiếm huyết sắc dường như bị sợ hãi, thoáng cái từ trên người thi thể khô quắt bay ra.

Mất đi máu tươi rót vào, sức sống trong thi thể khô quắt nhanh chóng mất đi, yêu thánh còn chưa có thật sự thức tỉnh, không có trường kiếm huyết sắc, sức sống mới trở về trong cơ thể này căn bản không có cách nào duy trì bao lâu.

Ngón tay màu vàng kim mang theo tất cả khí tức hủy diệt, từ trên trời hạ xuống, hung hăng ép về phía trường kiếm huyết sắc cùng với thi thể khô quắt.