Vẻ mặt Cổ Hàn Sơn cực kỳ khó coi, hắn không có nghĩ tới yêu khí nơi đây cường hãn đến trình độ này, ngay cả mặt gương đồng mình coi như trân bảo này cũng bởi vì không chịu nổi yêu khí cuồng bạo như thế, lại xuất hiện vết rạn.
Cổ Hàn Sơn đau lòng kêu lên một tiếng. Gương đồng này chính là do phụ thân hắn Cổ Đạo Phong tốn công sức rất lớn mới lấy được cho hắn, lúc này đã xuất hiện vết rạn, như vậy nếu muốn tiếp tục đi nữa, sợ rằng cũng không bảo vệ nổi mặt gương đồng này.
Nhưng Cổ Hàn Sơn không còn lựa chọn nào khác. Cũng đã chạy tới nơi này, hắn cho dù liều mạng khiến gương đồng hủy diệt, cũng phải lấy được cơ duyên cực lớn này.
Mà Cổ Hàn Sơn đã không quan tâm người áo đen bị giết phía sau lưng. Lúc này, hắn chỉ có thể lo lắng cho mình, làm sao còn có thể lo lắng cho người khác được.
Cổ Hàn Sơn cắn răng kiên trì, không ngừng cất bước đi tới, gương đồng trong tay thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng vỡ nát.
Chỉ đi được thêm mười bước, gương đồng này vốn hoàn hảo không hao tổn đã xuất hiện hơn mười vết rạn nứt, ánh sáng ảm đạm tới cực điểm.
Lúc này, Cổ Hàn Sơn cách bảy bộ thi thể yêu thú này chỉ có đại khái bốn mươi bước. Nếu như ở thời điểm bình thường, Cổ Hàn Sơn bước một bước xa có thể tiến tới.
Nhưng ở chỗ này, ở dưới yêu khí cuồng bạo giống như biển rộng trùng kích này, Cổ Hàn Sơn cho dù hít thở, cũng cảm thấy đặc biệt nặng nề, trên người giống như cõng một ngọn núi lớn, toàn thân hoàn toàn là nhờ gương đồng bảo vệ một hơi thở mới đi được đến nơi đây, nếu như Cổ Hàn Sơn có chút thả lỏng, liền sẽ trực tiếp bị ép ngã xuống đất, cũng không bò dậy nổi.
Cổ Hàn Sơn mơ hồ có phần tuyệt vọng, bốn mươi bước ngắn ngủi này lại giống như lạch trời, ngăn cản hắn ở bên ngoài.
Mà ba người Phương Lâm phía sau cũng đuổi theo, còn cách Cổ Hàn Sơn không được hai mươi bước.
Tuy rằng ba người Phương Lâm cũng bị yêu khí đáng sợ ảnh hưởng, tốc độ trở nên chậm lại, nhưng khoảng cách hai mươi bước này, cũng khiến cho Cổ Hàn Sơn hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Cổ Hàn Sơn dừng bước lại, không tiếp tục đi về phía trước, mà xoay người trở lại, nhìn chằm chằm vào ba người Phương Lâm.
- Cổ Hàn Sơn, giơ tay chịu trói đi, ngươi chết đến nơi rồi!
Phương Lâm thấy vậy, lập tức la lớn.
Mặt Cổ Hàn Sơn lộ vẻ cười lạnh:
- Ba người các ngươi có biết nơi này là nơi nào không?
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Nơi này không phải là nghĩa địa vạn thú sao?
Nhưng trái lại, vẻ mặt Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử lại lộ ra vài phần không đúng, dường như biết Cổ Hàn Sơn nói vậy là có ý gì.
- Phương Lâm, bên trong nghĩa địa vạn thú có cơ duyên cực lớn. Bảy bộ thi thể yêu thú này đều có tồn tại một giọt tinh huyết bất diệt, nếu như hấp thu một giọt tinh huyết bất diệt này, thì có thể cường hóa thân thể, thu được một phần lực thiên phú của yêu thú.
Thanh Kiếm Tử nói.
Phương Lâm nghe vậy, thiếu chút nữa mắng hai người. Hai người này thật đúng là quá giỏi, vậy mà gạt mọi người chuyện quan trọng như vậy.
Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân cũng có phần xấu hổ, không phải bọn họ cố ý muốn lừa gạt Phương Lâm, mà trước khi bọn họ tới đây, đều được báo cho biết, không thể nói chuyện liên quan tới bảy giọt tinh huyết bất diệt này cho những người khác biết.
Chẳng qua lúc này, Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều cảm thấy nói cho Phương Lâm cũng không có gì, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, Phương Lâm mặc dù có lúc quá đáng, nhưng thật sự là một người đáng để tín nhiệm.
- Chuyện tinh huyết bất diệt rất quan trọng, do rất nhiều tiền bối thăm dò hang động vô tận dưới lòng đất sau đó mới phát hiện ra. Nhưng đến nay vẫn không ai có thể thu được, chúng ta sợ rằng cũng không có bao nhiêu cơ hội.
Dương Phá Quân trầm giọng nói.
Phương Lâm gật đầu. Thảo nào Cổ Hàn Sơn này giống như phát điên, hóa ra là vì bảy giọt tinh huyết bất diệt này.
Nhưng cũng khó trách sau khi bảy con yêu thú này chết không biết bao nhiêu năm tháng, thi thể vẫn có yêu khí trùng thiên như vậy, hiển nhiên khi còn sống đều là đại yêu một phương, tinh huyết trong cơ thể ngưng luyện thành một giọt tinh huyết bất diệt, cho dù năm tháng trôi qua, cũng vẫn tồn tại vĩnh hằng.
Một giọt tinh huyết bất diệt chính là tất cả lực lượng và khí huyết tinh hoa của một con đại yêu khi còn sống, có thể nói là thần vật, võ giả nếu như có thể hấp thu một giọt, vậy đơn giản chính là một lần bay lên trời, thu được cơ duyên không gì sánh bằng.
Lần đầu ở ngoài, trong tinh huyết bất diệt này vẫn ẩn chứa lực thiên phú trên người của yêu thú, nếu như có thể lĩnh ngộ nó, như vậy mặc dù là nhân tộc cũng có thể phát huy ra thiên phú của chủng tộc yêu thú, cực kỳ đáng sợ.
Từ xưa đến nay, loại chuyện này cũng không ít. Những võ giả hấp thu tinh huyết của yêu thú, lĩnh ngộ thiên phú của yêu thú, phần lớn vượt xa cùng cảnh giới, thực lực tương đối cường hãn.
Mà trong cơ thể bảy con yêu thú này còn ngưng tụ ra tinh huyết bất diệt, cho dù chỉ có một giọt, đều được tính là cơ duyên cực lớn.
Nhưng Phương Lâm vẫn cảm thấy nghi ngờ, Cổ Hàn Sơn chấp nhất với tinh huyết bất diệt này còn có thể hiểu được, nhưng Phong Thiên Thu này cảnh giới cao như vậy, lẽ nào cũng vì tinh huyết bất diệt mới chạy tới nơi này sao?
Tuy rằng cũng không phải không có khả năng, nhưng Phương Lâm vẫn cảm thấy, mục đích Phong Thiên Thu tới nơi này sợ rằng không phải đơn giản như vậy.
- Đã có tinh huyết bất diệt, chúng ta tất nhiên cũng phải tranh một chuyến, cho dù không tranh được, cũng đừng khiến cho Cổ Hàn Sơn nhận được.
Phương Lâm nói với hai người.
Cổ Hàn Sơn cười ha ha:
- Phương Lâm, ngươi cũng biết ta vì nhận được một giọt tinh huyết bất diệt, chuẩn bị bao nhiêu không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta đã khó có thể đi tới sao?
Khóe miệng Phương Lâm cong lên, lộ ra vài phần xem thường:
- Ngươi nếu có thể tiếp tục đi về phía trước, còn có thể quay đầu lại nói thừa với chúng ta sao?
Khuôn mặt Cổ Hàn Sơn dữ tợn:
- Ta phải nói cho ba người các ngươi biết, tinh huyết bất diệt chỉ có bảy giọt, ta có thể chia cho mỗi người các ngươi một giọt, nhưng các ngươi cũng không cần dây dưa với ta nữa.
Nghe nói như thế, ba người xem như đã hiểu rõ, hóa ra Cổ Hàn Sơn này bị bọn họ làm cho không có biện pháp nào, chỉ có thể dùng tinh huyết bất diệt để trao đổi, hi vọng ba người Phương Lâm có thể thả cho Cổ Hàn Sơn hắn một con đường sống.
- Cổ Hàn Sơn, ngươi đừng suy nghĩ nữa. Ngươi không lấy được tinh huyết bất diệt, mạng của ngươi cũng không giữ được.
Phương Lâm không chút khách khí cự tuyệt nói.
Nghe vậy, Cổ Hàn Sơn cũng không có bao nhiêu bất ngờ, phản ứng của Phương Lâm đã nằm trong dự liệu của hắn, thử nghĩ một chút, nếu như đổi vị trí của hai người, Cổ Hàn Sơn hắn cũng sẽ không cho Phương Lâm bất kỳ cơ hội sống sót.
Nhưng trong lòng Cổ Hàn Sơn vẫn tức giận:
- Đã như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, muốn chết, tất cả mọi người đều phải chôn cùng ta!
Nói xong, Phong Thiên Thu ở trên bầu trời cũng cảm giác không ổn, lập tức nhìn về phía Cổ Hàn Sơn này.
Chỉ thấy trong giây lát Cổ Hàn Sơn cầm gương đồng trong tay ném ra ngoài. Trong những tiếng răng rắc răng rắc, gương đồng nhanh chóng vỡ nát, Cổ Hàn Sơn liên tiếp phun ra máu, trực tiếp xông về phía thi thể của bảy con yêu thú này.
Cùng lúc đó, trong tay Cổ Hàn Sơn xuất hiện một vật, chính là một lá cờ màu đen. Hắn hung hăng cắm nó ở trên mặt đất.
- Không tốt!
Sắc mặt Phong Thiên Thu đại biến, vội vàng lao xuống, muốn rút lá cờ màu đen kia từ dưới đất lên tới.
Nhưng đã quá muộn, lá cờ màu đen kia vừa rơi xuống đất, chính là truyền đến một tiếng thú gào kinh thiên động địa. Ngay sau đó, toàn bộ nghĩa địa vạn thú đều giống như sôi trào.
Yêu khí tàn sát bừa bãi, vạn thú rít gào, giống như có vô số yêu thú chôn cất ở đây, từ trong năm tháng vô tận sống lại trở về.