Chương 260: Con Át Chủ Bài Của Cổ Hàn Sơn!

Khóe miệng Phương Lâm hiện lên vẻ tươi cười, cây ngân châm này ở trong miệng hắn, đang chờ Cổ Hàn Sơn đưa tới cửa. Lúc này ở dưới khoảng cách gần như thế, hắn tin tưởng Cổ Hàn Sơn căn bản không có cách nào né tránh.

Sự thực cũng đúng là như thế. Khi Cổ Hàn Sơn nhìn thấy được ngân châm kia bay ra, trong nháy mắt đã biết được mình tránh không thoát.

Nhưng sau một khắc, bên trong túi Cửu Cung của Cổ Hàn Sơn đột nhiên bay ra một vật, ở trong nháy mắt cực kỳ mạo hiểm này, chắn ở trước mặt Cổ Hàn Sơn.

Keng!

Ngân châm kia vừa lúc đâm vào trên vật ấy, thân hình Cổ Hàn Sơn chợt lui, xem như đã trốn khỏi một kiếp.

Vẻ Phương Lâm thoáng cái liền trầm xuống. Đây gần như sát chiêu thi triển ra ở trong một tấc vuông, không ngờ cũng không có khả năng giải quyết được Cổ Hàn Sơn.

Cơ hội thoáng cái trôi qua, trong lòng Phương Lâm thầm thở dài. Cổ Hàn Sơn này thật đúng là không ít thủ đoạn, thảo nào một mình hắn hành động, cũng có thể đi tới nơi này.

Chỉ thấy trước người Cổ Hàn Sơn lơ lửng một mặt lệnh bài màu đồng cổ. Ở trên lệnh bài kia khắc một lò luyện đan.

Chính là lệnh bài đồng cổ này, ngăn cản ngân châm của Phương Lâm, bảo vệ Cổ Hàn Sơn một mạng.

Cổ Hàn Sơn cầm lệnh bài đồng cổ này ở trong tay, trên mặt vẫn còn sợ hãi. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn gần như đã tuyệt vọng. May là tấm lệnh bài bên trong túi Cửu Cung này xuất hiện đúng lúc.

Lại nói tiếp, tấm lệnh bài này cũng là do phụ thân của Cổ Hàn Sơn Cổ Đạo Phong chuẩn bị cho hắn, đồng thời nói cho Cổ Hàn Sơn biết, ở thời khắc mấu chốt vật ấy có thể đưa đến tác dụng.

Lúc này, Cổ Hàn Sơn mới hiểu được, hóa ra lệnh bài kia có thể ở thời điểm mình đối mặt với sống chết cứu tính mạng của mình.

- Phương Lâm, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cổ Hàn Sơn đặt lệnh bài ở trước ngực, lại một lần nữa đánh về phía Phương Lâm.

Phương Lâm không nói được một lời, cũng cầm gậy xương cực lớn cùng Cổ Hàn Sơn tiếp tục chiến đấu.

Có lệnh bài hộ thân, Cổ Hàn Sơn càng có thể buông tay buông chân. Phương Lâm thì có chút đau đầu. lệnh bài đồng cổ này thỉnh thoảng sẽ tản ra ánh sáng, dễ dàng hóa giải thế công của mình.

Kể từ đó, Cổ Hàn Sơn gần như đã đứng ở thế bất bại, bất kỳ thế tấn công của Phương Lâm cũng khó có thể tạo thành hiệu quả đối với Cổ Hàn Sơn.

Phương Lâm lại phải toàn lực ứng phó với thế tấn công Cổ Hàn Sơn. Một chút sơ sẩy sẽ bị Cổ Hàn Sơn gây thương tích.

- Xem ra không lấy ra chút bản lĩnh thật sự là không được.

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, không chuẩn bị nương tay nữa.

Chỉ thấy Phương Lâm một gậy ép Cổ Hàn Sơn lui lại, sau đó lập tức móc ra một viên đan dược màu đỏ, trực tiếp ăn vào.

- Hử?

Nhìn thấy Phương Lâm ăn đan dược vào, sắc mặt Cổ Hàn Sơn nhất thời biến đổi, mơ hồ có cảm giác không quá tốt.

Sau khi Phương Lâm ăn đan dược vào, khí tức cả người đột nhiên tăng cường gấp mười lần, gương mặt trở nên có phần tái nhợt, hai mắt hắn lại là một mảnh đỏ ửng.

Một tia sát ý điên cuồng từ trong đầu Phương Lâm sinh sôi, nhưng đã bị Phương Lâm cứng rắn đè xuống, giữ lý trí tỉnh táo nhất.

Huyết Sát đan!

Phương Lâm ăn vào đúng là Huyết Sát đan hắn chuẩn bị. Sau khi ăn vào, trong ba canh giờ nội kình sẽ tăng mạnh gấp mười lần.

Cổ Hàn Sơn là một khối xương cứng khó gặm, Phương Lâm cũng không có cách nào, chỉ có thể mượn hiệu lực cường hãn của Huyết Sát đan.

- Đây là...

Đồng tử của Cổ Hàn Sơn co lại, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức toàn thân của Phương Lâm trở nên đặc biệt cường thịnh, mạnh hơn vừa rồi không được bảy tám lần.

Cổ Hàn Sơn cực kỳ hoảng sợ. Hắn vạn lần không nghĩ tới Phương Lâm tự nhiên sẽ có đan dược khủng khiếp như vậy, không ngờ có thể khiến nội kình tăng cường nhiều như vậy, quả thực có phần khó có thể tưởng tượng được.

Cổ Hàn Sơn cũng là luyện đan sư, hiểu được không ít phương pháp luyện đan. Nhưng hắn chưa từng nghe nói qua, đan dược có hiệu lực mạnh như thế.

Không phải là không có đan dược tăng cường nội kình, nhưng trên cơ bản đều chỉ là loại gần gấp đôi gấp hai. Có thể tăng cường gấp năm lần, đều đã có thể nói là nghịch thiên.

Nhưng Huyết Sát đan của Phương Lâm này lại cứng rắn tăng mạnh gấp mười lần, hoàn toàn là loại không nói đạo lý này.

Cổ Hàn Sơn có phần sợ hãi, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý định thối lui.

Phương Lâm không để cho hắn có bất kỳ cơ hội suy nghĩ nào, trực tiếp vọt tới.

Một quyền đánh ra mang theo khí tức dồi dào, giống như vạn ngựa lao nhanh, khí thế ép người.

Sắc mặt Cổ Hàn Sơn khó coi. Một quyền này của Phương Lâm có khí thế quá mạnh mẽ, hắn không có cách nào trốn tránh được, càng không thể trốn tránh. Một khi tránh né, một quyền này của Phương Lâm sẽ có uy thế càng đáng sợ hơn, đến lúc đó mình càng không đỡ nổi.

Cổ Hàn Sơn cắn răng, bạo phát ra nội kình toàn thân của mình, cũng hung hãn đánh ra một quyền.

Ầm!

Tiếng va chạm nặng nề lên, giống như có hai khối đá lớn hung hăng đập vào nhau, chấn động tới mức màng tai người khác phải đau đớn.

Phương Lâm vững như núi thái sơn, toàn thân khí thế không ngừng bừng bừng phấn chấn. Cổ Hàn Sơn này lại kêu lên một tiếng rên rỉ, thân hình liên tục lui về phía sau, cánh tay trái run rẩy một hồi.

Một quyền, cao thấp liền phân ra! Hiệu lực của Huyết Sát đan khiến cho Phương Lâm lúc này bạo phát ra lực lượng gấp mười lần, đã hoàn toàn không thua kém với Cổ Hàn Sơn, thậm chí còn muốn càng tốt hơn.

Cổ Hàn Sơn chống lại Phương Lâm dưới trạng thái này, tất nhiên không phải là đối thủ. Cánh tay hắn không bị đánh gãy, đã coi như là lợi hại.

Lần này, Cổ Hàn Sơn lập tức hiểu ra, mình đã không phải là đối thủ của Phương Lâm. Lúc này, hắn lập tức bỏ chạy về phía chỗ sâu hơn của nghĩa địa vạn thú.

Đồng thời trong lúc đang lẩn trốn, hắn vỗ một cái vào một túi da màu đen bên thắt lưng, chỉ thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Phương Lâm.

Người này toàn thân áo đen, khuôn mặt che kín không nhìn ra là nam hay nữ, nhưng người này mặc trang phục như vậy, lại làm cho Phương Lâm lập tức nghĩ đến Ẩn Sát đường.

Người áo đen kia vừa xuất hiện, trong tay lại lấy ra một thanh đoản đao, không nói lời gì, lao thẳng đến Phương Lâm.

Sắc mặt Phương Lâm hơi trầm xuống, không muốn cùng người này dây dưa. Nhưng người áo đen kia lại giống như giòi bám trên mu bàn chân, liều chết quấn quít lấy Phương Lâm. Hơn nữa sau khi giao đấu Phương Lâm hoảng sợ phát hiện, thực lực của người này tự nhiên đặc biệt cường hãn.

- Ngươi là người của Ẩn Sát đường!

Phương Lâm trầm giọng hỏi.

Người áo đen kia không nói lời nào, ra tay từng chiêu đều tàn nhẫn vô cùng, mỗi lần đều đánh vào điểm yếu của Phương Lâm.

Hơn nữa ở trong lúc giao đấu, trong lúc mơ hồ Phương Lâm nhìn thấy trên gáy của người này có dấu ấn bàn tay quỷ màu đen.

- Quả nhiên là Ẩn Sát đường!

Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng, càng phát giác chuyện này không quá kỳ lạ.

- Phương Lâm, chúng ta tới trợ giúp ngươi!

Lúc này, hai người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân cũng chạy tới, cùng Phương Lâm liên thủ đấu với người áo đen kia.

Nhưng ba người liên thủ, không ngờ cũng hoàn toàn không chiếm được thượng phong, người áo đen kia có thực lực đặc biệt kinh người, thể hiện ra khí tức rõ ràng là Địa Nguyên cửu trọng.

Cũng chính là dựa vào cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, người áo đen lấy một địch ba, hoàn toàn không tốn sức, trái lại mơ hồ áp chế ba người.

Ba người kinh hãi không thôi. Nhất là hai người Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân, hai người bọn họ có thực lực cũng không yếu, lại thêm một Phương Lâm ở trạng thái bạo phát, gần như có thể quét ngang cảnh giới Địa Nguyên.

Nhưng người áo đen kia cứng rắn áp chế ba người bọn họ, điều này nói rõ người áo đen kia cũng không phải là võ giả Địa Nguyên cửu trọng bình thường.

Trong lòng Phương Lâm sốt ruột. Trong lúc ba người bọn họ và người áo đen kia dây dưa, Cổ Hàn Sơn này đã chạy được một đoạn.

- Hả? Sát thủ của Ẩn Sát đường?

Đúng lúc này, Phong Thiên Thu này từ không trung bay qua, cúi đầu liếc mắt thoáng nhìn, lộ ra vài phần kinh ngạc.