- Tình huống gì vậy?
Vẻ mặt mọi người hoảng sợ. Tại sao thi thể của Lý Thông Thiên lại đột nhiên biết bay như vậy?
Sắc mặt Phương Lâm khó coi, mắt nhìn chằm chằm vào hướng băng cung. Hắn vốn cho rằng giết chết Lý Thông Thiên, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản nhiều. Nhưng bây giờ xem ra, tất cả còn có vẻ khó có thể phân biệt được.
Trong mắt ba người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân cùng với Lý U Băng cũng có thêm vài phần rầu rĩ. Lý Thông Thiên này nhất định đã chết, nhưng thi thể lại bay vào bên trong băng cung. Điều này hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ. Cũng không biết thi thể của Lý Thông Thiên xuất hiện ở trong băng cung, sẽ biến hóa như thế nào.
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi xông vào băng cung này một lần. Nếu không chúng ta vẫn sẽ bị nhốt ở chỗ này.
Phương Lâm cắn răng nói.
Mọi người im lặng. Nếu như có lựa chọn, bọn họ cũng không muốn đi tới băng cung quỷ dị kia. Nhưng rất rõ ràng, bây giờ bọn họ căn bản không có lựa chọn khác.
Hơn nữa bây giờ mọi người không có cách nào vận dụng linh khí trong cơ thể, gần như thành phế nhân. Ở dưới tình huống như vậy còn xông vào băng cung, gần như đại biểu cho một con đường chết.
Phương Lâm liếc mắt thoáng nhìn Lý U Băng, giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói:
- Ta vẫn lo lắng về ngươi, phải sử dụng một ít thủ đoạn ở trên người ngươi.
Lý U Băng nghe hắn nói vậy, trong lòng tất nhiên tức giận. Bây giờ ngươi đã đang nắm giữ thế cục, ta thế đơn lực bạc, cho dù không đồng ý thì có biện pháp gì?
- Ngươi muốn làm cái gì?
Lý U Băng thoáng hiện ra vẻ oán hận hỏi.
Phương Lâm sờ túi Cửu Cung một cái, lấy ra một viên đan dược đen như mực, đưa đến trước mặt Lý U Băng.
- Đây là cái gì?
Trong lòng Lý U Băng có phần khiếp sợ, mở miệng hỏi.
Phương Lâm cười lạnh:
- Ăn nó, như vậy ngươi sẽ không dám giở trò quỷ hại chúng ta ở bên trong băng cung.
Lý U Băng tức muốn nổ phổi. Làm hồi lâu, ngươi căn bản không có tin tưởng ta sao?
- Phương Lâm, ngươi còn thâm độc hơn Lý Thông Thiên gấp mười lần!
Lý U Băng nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt đầy hận ý.
Phương Lâm cũng lười nói, không muốn nói nhiều với Lý U Băng, gọn gàng dứt khoát hỏi:
- Ngươi rốt cuộc có ăn hay không?
Ý tứ của Phương Lâm rất đơn giản, ngươi ăn, thì thành thật đi. Không ăn, bây giờ ta sẽ giết ngươi chấm dứt hậu hoạn.
Gương mặt Lý U Băng lạnh lùng. Nàng cũng không nói một lời nào, trực tiếp tiếp nhận đan dược, sau đó mở miệng ăn vào.
Đan dược không có mùi gì. Nhưng không cần nghĩ Lý U Băng cũng biết, đây nhất định là một viên đan độc, Phương Lâm dùng để khống chế mình.
- Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?
Trên mặt Lý U Băng có thêm phần châm chọc nói.
Phương Lâm cũng không liếc mắt nhìn nàng, lại đi tới trước mặt đám con cháu Lý gia lúc trước đi theo Lý Thông Thiên.
- Giao đồ cho ta.
Phương Lâm nhìn một người thanh niên trong đó, lạnh lùng nói.
Trong tay của người thanh niên kia nắm một miếng ngọc phù. Đó chính là thứ vừa rồi Lý Thông Thiên muốn lấy ra để làm đánh một trận cuối cùng, kết quả lại bị đám người Lý gia đột nhiên bắt giữ, cướp đồ qua.
Người thanh niên do dự một lát, có phần không muốn giao ngọc phù cho Phương Lâm.
Phương Lâm tiếp nhận ngọc phù, cẩn thận quan sát. Hắn phát hiện là một miếng ngọc phù phong ấn lực lượng của cường giả Lý gia. Nếu như bóp nát nó, chắc hẳn có thể phát huy ra công kích rất cường đại. Cũng không biết nó là sử dụng duy nhất một lần, hay có thể sử dụng nhiều lần.
Hơn nữa Phương Lâm rất nghi ngờ, ở nơi quỷ quái này, uy lực của ngọc phù này có thể phát huy ra hay không cũng rất khó nói. Dù sao ở đây ngay cả nội kình của mọi người cũng có thể phong ấn, nói không chừng lực lượng bên trong ngọc phù này cũng bị áp chế. Cho dù bóp nát, căn bản cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Nếu nói như vậy, ngọc phù này cũng chỉ là vật vô dụng. Nhưng Phương Lâm vẫn muốn đeo nó ở trên người. Cho dù ở chỗ này không thể dùng, nếu chẳng may mang ra ngoài, có thể lại phát huy công dụng.
- Phương Lâm, nên làm gì với đám người của Lý gia?
Thanh Kiếm Tử nhìn Phương Lâm hỏi.
Dương Phá Quân ở một bên hừ một tiếng:
- Dứt khoát giết hết tất cả, cũng để tránh bọn họ kéo chân sau của chúng ta.
Nghe hắn nói như thế, Lý U Băng nhất thời sốt ruột, liền vội vàng nói:
- Không được, các ngươi đã đáp ứng ta chỉ giết một mình Lý Thông Thiên, những người khác đều không thể động vào!
Dương Phá Quân khinh thường nói:
- Nếu như ta muốn giết chết, ngươi có thể ngăn cản được ta sao?
Lý U Băng cắn môi, trong lòng hoàn toàn bi ai. Đúng vậy, nếu như bọn họ nói một đằng làm một nẻo, nếu thật sự động thủ với những người khác, mình có năng lực ngăn cản sao?
Đừng nói ngăn cản, cái mạng nhỏ của mình cũng còn nằm ở trong tay bọn họ. Nói không chừng Dương Phá Quân này giết đến cao hứng, cũng giết luôn cả mình cũng không chừng.
Phương Lâm lắc đầu:
- Tạm thời giữ lại tính mạng của bọn họ. Thi thể Lý Thông Thiên này bay vào băng cung, tình hình tạm thời còn không rõ ràng. Nếu chẳng may giết chết bọn chúng, thi thể lại bay vào, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đó với chúng ta.
Dương Phá Quân nghe vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý. Vừa rồi, thi thể của Lý Thông Thiên đã bay vào. Nếu như lại bay vào thêm một ít thi thể nữa, có trời mới biết được trong băng cung sẽ phát sinh cái gì. Vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ thì thỏa đáng hơn.
Lý U Băng thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng thật sự sợ đám người Phương Lâm nói một đằng làm một nẻo, ở chỗ này giết chết tất cả đám người của Lý gia, vậy cho dù nàng có thể sống sót đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất, cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Cho dù Lý gia không biết chân tướng, nhưng nửa đời sau nàng cũng sẽ sống ở trong bóng ma.
Ngay lập tức, Lý U Băng triệu tập tất cả con cháu Lý gia tới phía bên mình, lại đi cởi trói cho đám con cháu Lý gia cách đó không xa. Vừa vặn có bốn mươi con cháu Lý gia, đều do Lý U Băng dẫn đến.
Chẳng qua những con cháu Lý gia đều lộ vẻ oán hận. Nhìn thấy đám người Phương Lâm giết chết Lý Thông Thiên, trong lòng bọn họ hiển nhiên vẫn còn ghi nhớ.
Lý U Băng khuyên can mãi, nói cho bọn họ biết tình thế trước mắt, bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Phương Lâm cũng sớm có sự chuẩn bị. Hắn âm thầm nói với Dương Phá Quân, nếu như phát hiện trong những người này có người nào muốn giở trò, không nên khách khí, trực tiếp một thương đâm chết lại nói sau.
Mọi người chuẩn bị thỏa đáng. Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tiếp về phía băng cung.
Vượt qua năm bức tượng này, Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Năm bức tượng này đứng sừng sững ở đây có tác dụng gì? Chẳng lẽ chỉ là dùng để tôn lên khí thế to lớn của băng cung sao?
Tại lối vào của băng cung có một cánh cửa lớn cao hơn mười người cao, không nhìn thấy được bên trong rốt cuộc có tình cảnh thế nào. Tồn tại giống như pháp trận ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Mọi người tới nơi đây đều có hơi do dự. Trên mặt không ít người lộ ra vẻ sợ hãi. Hiển nhiên bọn họ khiếp sợ sau khi tiến vào trong băng cung sẽ có vào mà không có ra, chết ở bên trong.
Phương Lâm là một người bình tĩnh nhất. Nhưng cho dù là hắn, sắc mặt cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Ngay lập tức, Phương Lâm hít sâu một hơi. Hắn đang muốn cất bước đi về phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lý U Băng.
Trong lòng Lý U Băng thầm giật mình, mơ hồ có dự cảm không tốt.
- Dẫn theo người của ngươi, đi ở phía trước.
Phương Lâm ra lệnh không cho phép cự tuyệt.
Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều lộ ra vẻ mặt cổ quái. Phương Lâm này thật đúng là quá giỏi. Hắn rất biết cách tận dụng vật, trực tiếp lấy người của Lý gia đi mở đường. Nếu có cơ quan cạm bẫy gì đó, cũng là người Lý gia trúng chiêu trước, thực sự quá nham hiểm.
Lý U Băng và đám người Lý gia đều tức giận đến không nhịn được. Đây là rõ ràng lấy chúng ta làm người chết thay!