Dương Phá Quân là một người thành thật. Hắn thật sự cho rằng Phương Lâm coi trọng Lý U Băng, muốn cưới đối phương làm thê tử, tất nhiên rất sốt ruột mới nói ra những lời như vậy.
Dương Phá Quân sao có thể không vội được? Nếu như Phương Lâm cưới Lý U Băng này, đây chẳng phải là thành con rể của Lý gia? Vậy được ở chỗ nào?
Cho nên, Dương Phá Quân không tiếc muốn gả nữ tử của Hoàng thất cho Phương Lâm, cũng muốn ngăn cản Phương Lâm cưới Lý U Băng.
Hắn cũng không có ngẫm nghĩ xem, Phương Lâm thật sự sẽ lấy Lý U Băng này sao?
Dương Phá Quân nói những lời này khiến cho Thanh Kiếm Tử thiếu chút nữa bật cười. Phương Lâm ở chỗ này nói bậy, người khác không bị lừa, ngược lại Dương Phá Quân ngươi lại bị lừa gạt.
Phương Lâm muốn cưới Lý U Băng sao? Chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết được điều này là tuyệt đối không có khả năng.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Dương Phá Quân. Khi thấy vẻ mặt người này nghiêm túc, hắn cũng cảm thấy không nhịn được cười. Nhưng hắn vẫn nói:
- Chỉ là lòng ta đã quyết, không phải Lý U Băng này thì ta sẽ không cưới. Ý tốt của Dương huynh, lòng ta xin nhận.
Lý Thông Thiên rất muốn mắng chửi người. Tại sao mình lại gặp phải kẻ kỳ lạ như Phương Lâm này? Khó chơi vướng tay vướng chân không nói, da mặt còn dầy như vậy, hoàn toàn là một bộ dạng vô lại.
Lý U Băng cũng rất muốn khóc. Nàng cắn vào môi mình muốn chảy cả máu. Tại sao nàng lại gặp phải người như thế? Một hồi nói muốn giết mình, một hồi lại nói muốn kết hôn với mình. Không cần chơi người khác như vậy chứ.
- Thế nào? Lý Thông Thiên, ngươi xem thử Phương Lâm ta có thể làm con rể của Lý gia ngươi hay không?
Phương Lâm trợn trừng mắt, cười tủm tỉm hỏi Lý Thông Thiên này.
Trán của Lý Thông Thiên đều là vạch đen. Hắn nhìn thấy dáng vẻ Phương Lâm tươi cười thật sự đáng giận. Hắn thật sự rất muốn xông qua, dùng nắm đấm hung hăng đánh vài cái ở trên mặt Phương Lâm.
- Chuyện này tuyệt đối không thể được!
Lý Thông Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Đám con cháu Lý gia xung quanh đều tức giận không thôi. Bọn họ cảm thấy Phương Lâm đang trêu chọc tất cả đám người bọn họ. Điều càng khiến bọn họ tức giận hơn là Phương Lâm nói muốn kết hôn Lý U Băng.
Phương Lâm ngươi tính là thứ gì? Đại tiểu thư của Lý gia chúng ta, ngươi có thể nhúng chàm sao? Ngươi cũng không hỏi xem những người thanh niên tốt như chúng ta có bao nhiêu người ngày nhớ đêm mong Lý U Băng, coi nàng là nữ thần trong mộng?
Bình thường, chúng ta ngay cả cơ hội nói chuyện với nữ thần cũng không có. Phương Lâm ngươi thì hay rồi. Đoản kiếm gác ở trên cổ của người ta, còn luôn miệng nói muốn cưới nàng làm thê tử.
Đám thanh niên tốt đẹp của Lý gia ai nấy vô cùng phẫn nộ, hận không thể tiến lên giải cứu nữ thần, ba quyền hai cước đánh cho Phương Lâm ngã trên mặt đất, sau đó thu được ưu ái của nữ thần cùng với thưởng thức của trưởng bối, sau đó lại cưới được nữ thần làm thê tử, tu luyện thần công, kế thừa vị trí gia chủ, từ nay về sau đi lên cuộc sống đỉnh phong.
A, đám thanh niên tốt của Lý gia suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hơi kích động.
Trong thời khắc đám thanh niên Lý gia miên man suy nghĩ, trên mặt Phương Lâm lộ ra vẻ ủy khuất:
- Vì sao không được? Chẳng lẽ là cảm thấy được Lý gia các ngươi không trèo cao được tới ta sao? Thật ra ta hoàn toàn không ngại. Tuy rằng Lý gia hơi kém một chút, nhưng ta cắn răng, vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
- Phương Lâm! Ngươi còn dám sỉ nhục Lý gia ta, ta đập rơi răng cửa của ngươi!
- Quả thực không thể tha thứ!
- Ta muốn giết ngươi!
Đám người Lý gia đều tức giận không nhịn được, đều lớn tiếng mắng. Sắc mặt Lý Thông Thiên cũng thâm trầm đến cực điểm, trong mắt tràn ngập sát ý.
Phương Lâm làm ra một bộ dạng khiếp sợ, liền vội vàng nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Con người ta nhát gan, vừa khiếp sợ sẽ run rẩy.
Nói xong, Phương Lâm lại dùng đoản kiếm vẽ ra ở trên cổ của Lý U Băng một vết máu.
Lý U Băng cũng sắp khóc. Nếu có lựa chọn, nàng nhất định sẽ cẩn thận hơn, không để cho Phương Lâm có bất kỳ cơ hội nào khống chế mình.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn. Chỉ nhất thời sơ suất, khiến bản thân mình rơi vào trong sự khống chế, có khổ nói không nên lời.
Trên trán Lý Thông Thiên nổi gân xanh. Hắn đã có phần không đè ép được lửa giận. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như Lý U Băng chết, mình cũng có thể đổ tất cả tội lỗi lên trên người của Phương Lâm và Tử Hà tông. Mình nhiều lắm bị trưởng bối trong gia tộc khiển trách một trận, cũng sẽ không có trừng phạt gì lớn.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Thông Thiên thoáng lộ ra một sự tàn nhẫn, nói:
- Phương Lâm, ngươi chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy!
Nói xong, Lý Thông Thiên vung tay lên. Nhất thời đám người của Lý gia ở xung quanh lại một lần nữa xông tới.
Thấy vậy, trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ một tiếng không ổn. Xem ra Lý Thông Thiên này không muốn để ý tới sự sống chết của Lý U Băng. Tình hình thế này đã có chút phiền phức.
- Đứng lại, các ngươi muốn nhìn thấy nàng chết sao?
Phương Lâm không nhìn Lý Thông Thiên nữa, mà quay về phía đám con cháu Lý gia khác quát lớn.
Trên mặt đám người Lý gia đều có vẻ do dự. Bọn họ cũng không hy vọng Lý U Băng chết thảm trong tay Phương Lâm. Ngay lập tức bọn họ đều nhìn Lý Thông Thiên, hi vọng Lý Thông Thiên đưa ra một chủ ý.
Trên mặt Lý Thông Thiên hiện ra nụ cười lạnh:
- Hôm nay bất kể như thế nào, ba người các ngươi đều phải chết ở chỗ này.
Lý U Băng trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nổi nhìn Lý Thông Thiên. Nàng lập tức kêu lên thảm thiết:
- Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn hại chết ta sao? Nhanh bảo bọn họ lui về phía sau đi!
Lý Thông Thiên liếc mắt nhìn Lý U Băng, lạnh lùng nói:
- Biểu muội, nếu như hi sinh một mình muội, có thể đổi lấy đầu của ba người bọn họ thì cũng đáng giá.
Lý U Băng nghe hắn nói vậy, nhất thời nói không ra lời, vẻ mặt kinh hoàngvà tuyệt vọng.
Mà một vài người con cháu Lý gia khác cũng khó có thể tin nổi nhìn Lý Thông Thiên. Bọn họ vạn lần không ngờ tới Lý Thông Thiên sẽ tàn nhẫn đến mức này, vậy mà không tiếc hi sinh Lý U Băng, cũng phải diệt trừ ba người Phương Lâm.
- Không được! Tuyệt đối không được làm như vậy!
Ngay lập tức có người đi ra phản đối.
Nhưng số người phản đối cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người mà thôi. Phần lớn những người khác đều duy trì sự im lặng, vẻ mặt tương đối lạnh lùng.
- Lý Thông Thiên! Tên khốn kiếp nhà ngươi, ta cho dù có chết, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lý U Băng phẫn nộ, gầm lên đầy thê lương. Không ngờ nàng không để ý đoản kiếm của Phương Lâm, liều mạng giãy dụa.
Lý Thông Thiên cười lạnh, hung hãn ra tay. Những người con cháu Lý gia cũng ào ào vọt tới.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Hắn hung hăng đạp Lý U Băng một cước bay ra ngoài, sau đó cùng hai người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân nhanh chóng chạy trốn.
- Chạy đi đâu?
Giọng nói của Lý Thông Thiên truyền đến. Lúc này ba người Phương Lâm vừa giao đấu cùng Nhân Diện Bát Tí Viên, trên người đều có thương. Nếu như bọn họ đấu với Lý Thông Thiên và nhiều con cháu Lý gia như vậy, tuyệt đối không phải là đối thủ.
Lý Thông Thiên cũng biết rõ điểm này, cho nên mới muốn nhân cơ hội này liều lĩnh giết chết ba người Thanh Kiếm Tử, chấm dứt hậu hoạn.
- Dương Phá Quân, người của chúng ta đâu?
Vừa chạy, Phương Lâm vừa nói.
Dương Phá Quân nói:
- Tiếp tục chạy về phía trước. Bọn họ sẽ tới tiếp ứng chúng ta.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm cũng có phần vững tin hơn. Có người tiếp ứng là tốt rồi.
Ngay lập tức, đám người Lý gia ở phía sau không ngừng theo sát, ba người Phương Lâm ở phía trước chật vật chạy trốn.
Phương Lâm quay đầu lại liếc mắt thoáng nhìn, thấy đám người Lý gia càng đuổi càng gần. Hắn cũng âm thầm nảy sinh ý định ác độc. Hắn sờ túi Cửu Cung một cái, lấy ra một cái bình ngọc màu đen.
- Đáng chết. Lần này ta sẽ diệt sạch tất cả đám người Lý gia các ngươi!
Phương Lâm mắng lớn một tiếng, trong giây lát ném mạnh cái bình màu đen kia ra phía sau.