Thanh Kiếm Tử đã tiêu hao hết nội kình, mặt vàng như tờ giấy, co quắp ngồi dưới đất. Nhưng lúc này hắn lại mở to hai mắt nhìn, trên mặt đầy vẻ kinh hãi. Hắn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm đang ở trên lưng của con yêu thú thằn lằn kia.
Chỉ thấy Phương Lâm không ngừng phun ra máu. Mỗi lần hắn rút ra được một phần, hắn lại phun ra một búng máu. Toàn thân hắn dường như cũng uể oải hơn vài phần.
Nhưng hắn vẫn không chịu buông tay. Hắn cắn chặt răng, liều mạng từng chút một rút ra.
Thân thể của con yêu thú thằn lằn này không ngừng run rẩy, dường như đang chịu đựng thống khổ cực lớn. Trong miệng nó phát ra từng tiếng kêu thê thảm.
Mà theo trường kiếm màu máu không ngừng bị rút ra, thân thể của con yêu thú thằn lằn này cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang khô quắt xuống.
Phương Lâm rốt cuộc đã biết, tại sao thanh kiếm này lại cắm ở trên thân của con yêu thú thằn lằn này. Hóa ra thanh kiếm này lấy lực sinh mạng của con yêu thú thằn lằn này để không ngừng tẩm bổ cho chính mình.
Phương Lâm cũng cảm giác được, con yêu thú thằn lằn này căn bản cũng không phải là yêu thú cảnh giới tam biến. Nó tối thiểu cũng là yêu thú cường đại cảnh giới ngũ biến. Chỉ có điều, phần lớn lực lượng của nó đều bị thanh kiếm này áp chế, chỉ có thể cho thấy thực lực cảnh giới tam biến.
Khi thanh kiếm này được rút ra, con yêu thú thằn lằn này coi như là hoàn thành sứ mạng. Tinh huyết trong cơ thể nó sẽ ở trong thời gian mấy lần hít thở ngắn ngủi, đều bị trường kiếm màu máu hấp thu.
Có thể nói, chỉ cần thanh trường kiếm màu máu này bị Phương Lâm rút ra, như vậy thời điểm chết của con yêu thú thằn lằn này cũng đã đến.
Nhưng mắt thấy trường kiếm này còn thiếu một đoạn cuối cùng sẽ bị Phương Lâm rút ra. Nhưng Phương Lâm lại cảm giác được thanh kiếm này trở nên đặc biệt nặng nề. Bất kể mình dùng lực như thế nào, cũng khó có thể hoàn toàn rút nó ra được.
Lúc này, con yêu thú thằn lằn này cũng đã run lẩy bẩy. Chỗ Phương Lâm đặt chân không ổn. Thoáng cái, hắn nửa quỳ ở trên lưng của con yêu thú thằn lằn.
Phương Lâm nghiến răng nghiến lợi. Đã đến mức này, hắn làm sao có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được?
Ngay lập tức, Phương Lâm hạ quyết tâm, nội kình toàn thân đều rót vào đến trong hai tay. Có thể nói hắn đã dùng tới cả sức bú sữa mẹ để kéo ra.
- Lên cho ta!
Phương Lâm giận dữ gầm thét lên. Giọng nói của hắn cũng trở nên khàn khàn. Lỗ chân lông trên toàn thân hắn đã có máu chảy ra. Hai hàng máu tươi còn từ trong hốc mắt hắn chảy ra, theo gò má nhỏ xuống.
Ầm!!!
Cuối cùng, trong ánh sáng kinh thiên, thanh trường kiếm huyết sắc đã bị Phương Lâm rút ra. Thân thể của con yêu thú thằn lằn này lập tức biến thành một thi thể khô.
Phương Lâm cười thảm. Trong tay hắn cầm thanh trường kiếm huyết sắc, thoáng cái ngã vào trên thi thể của con yêu thú thằn lằn. Trước mắt hắn chỉ còn lại có một màu đỏ như máu. Hắn không nhìn thấy được màu sắc nào khác. Thần chí còn hoảng hốt từng đợt, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.
Nhưng Phương Lâm vẫn giãy dụa. Hắn lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một lọ đan dược, nuốt loạn vài viên xuống. Lúc này, thân thể hắn cuối cùng mới dễ chịu hơn.
Mà thanh trường kiếm huyết sắc này lại tản ra tia sáng yêu dị, lẳng lặng nằm ở trong tay của Phương Lâm, có vẻ cực kỳ an phận.
- Thứ đáng chết này, thiếu chút nữa khiến cho ta phải bù cả cái mạng vào trong.
Trong miệng Phương Lâm nói thầm. Chỉ có điều kết quả như vậy cũng không tệ lắm. Chí ít hắn đã lấy được thanh kiếm này.
Lúc này, Thanh Kiếm Tử cũng đã khôi phục lại một ít. Hắn nhìn về phía trên, hét lên:
- Phương Lâm, ngươi còn sống không?
Phương Lâm miễn cưỡng đáp lại:
- Tạm thời chắc hẳn còn chưa chết.
Thanh Kiếm Tử nghe được giọng nói của Phương Lâm, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phương Lâm nằm ở trên thi thể của con yêu thú thằn lằn này, hít thở yếu ớt, toàn thân đều là máu. Lúc này nếu như có người sang đây liếc mắt nhìn, sợ rằng đã trực tiếp cho rằng Phương Lâm là một người đã chết.
Một lát sau, Phương Lâm mới cảm giác được ý thức thanh tỉnh lại. Đan dược hắn vừa dùng lúc trước đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Chỉ thấy Phương Lâm giãy dụa ngồi dậy. Trước mắt hắn đã trở lại rõ ràng, không còn chỉ nhìn thấy được một màn màu đỏ giống như trước nữa.
Phương Lâm nắm thanh trường kiếm kia ở trong tay, cẩn thận quan sát. Trên mặt hắn đầy vẻ yêu thích.
- Đúng là một thanh tà kiếm. Trước khi phủ đầy bụi ở đây, chắc hẳn nó đã uống qua máu của rất nhiều sinh linh, sau đó lại lấy thân thể của con yêu thú ngũ biến này tới chăm sóc nuôi dưỡng. Cũng không biết đã được nuôi dưỡng bao nhiêu năm, đã khiến cho thanh kiếm này vô cùng tà tính. Thực sự là một thanh thần binh lợi khí.
Phương Lâm tán thưởng không thôi. Càng nhìn hắn càng thấy thích. Mặc dù là một thanh tà kiếm, nhưng Phương Lâm cũng không để ý tới nhiều như vậy. Chỉ cần bảo bối là được.
Ở chỗ nối liền giữa chuôi kiếm cùng thân kiếm của thanh kiếm này, Phương Lâm thấy được hai ấn ký có kích cỡ giống như con kiến. Đó dường như là tên của thanh kiếm này. Nhưng hai chữ này thật giống như bị người khác cố sức xóa đi, đã không có cách nào nhận rõ.
Phương Lâm cũng không để ý nhiều như vậy. Trên mặt hắn vô cùng vui vẻ. Tiếc nuối do trước đó mất đi nhân sâm nghìn năm này, cũng đã nhận được bồi thường.
Lúc này, Thanh Kiếm Tử đã chậm rãi đi tới. Khi nhìn thấy bộ dạng toàn thân Phương Lâm đều là máu, hắn liền bị kinh ngạc một hồi. Nhưng ngay lập tức, sự chú ý của hắn đã chuyển tới trên thanh trường kiếm huyết sắc này.
- Khí huyết tinh thật là nồng đậm. Sợ rằng thanh kiếm này không phải là vật thiện.
Thanh Kiếm Tử có phần giật mình nói.
Phương Lâm cười:
- Cần gì quan tâm nó là vật thiện hay vật ác. Nói chung là một bảo bối.
Thanh Kiếm Tử nghe vậy, gật đầu. Hắn cũng không có ý kiến gì. Phương Lâm chính là liều cả tính mạng mới nhận được thanh kiếm này. Thanh Kiếm Tử hắn tuy rằng cũng là người thích kiếm, nhưng vẫn không đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
- Phương Lâm, thương thế của ngươi không có vấn đề gì đáng ngại chứ?
Thanh Kiếm Tử thấy bộ dạng của Phương Lâm thật sự thê thảm, có phần lo lắng hỏi.
Phương Lâm lắc đầu. Cho dù nhìn bộ dạng của hắn vô cùng thê thảm, nhưng trên thực tế chỉ là mất máu quá nhiều, ngược lại không có thương thế gì lớn.
Hơn nữa Phương Lâm cũng mang theo không ít đan dược, có thể nhanh chóng khôi phục thương thế, không có ảnh hưởng gì lớn.
Vèo!!!
Một luồng ánh sáng bạc hiện ra. Nó tới cực kỳ đột nhiên. Sắc mặt Thanh Kiếm Tử đại biến. Nhưng nội kình của hắn đã tiêu hao quá lớn, lúc này hoàn toàn không có lực chống đỡ.
Phương Lâm lập tức vỗ túi Cửu Cung. Nhất thời một khối ngọc giản bay ra, lập tức vỡ nát.
Ong!
Màn ánh sáng bao phủ ở xung quanh hai người. Ánh sáng màu bạc này đụng thật mạnh đánh vào trên màn ánh sáng, chấn động tới mức màn ánh sáng này lóe lên vài lần.
- Ha hả, thực sự phong thuỷ thay phiên chuyển. Không ngờ Cổ Hàn Sơn ta lại có cơ duyên như vậy.
Một đạo tiếng cười tùy ý vang lên. Vẻ mặt của Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử đều nhất thời biến đổi, sắc mặt khó coi nhìn về phía hướng giọng nói từ bên dưới truyền tới.
Chỉ thấy gương mặt Cổ Hàn Sơn tươi cười xuất hiện ở cách đó không xa. Trong mắt hắn lộ ra sự lạnh lùng băng giá.
Trong lòng Phương Lâm thầm mắng một tiếng. Cổ Hàn Sơn này thật đúng là đủ âm hiểm, tự nhiên không rời đi, lúc này mới xuất hiện.
Trái tim của Thanh Kiếm Tử cũng chìm đến đáy cốc. Hai người bọn họ một người nội kình tiêu hao hết, một người bản thân bị trọng thương, gần như mất đi sức tự vệ. Nhưng hết lần này tới lần khác Cổ Hàn Sơn này lại xuất hiện. Đây quả thực là muốn mạng của bọn họ.
Cổ Hàn Sơn đi từng bước một tới. Hắn nhìn màn ánh sáng bảo vệ hai người, trên mặt lộ vẻ khinh thường:
- Chỉ là một pháp trận, có thể ngăn cản được ta sao?
Thanh Kiếm Tử lớn tiếng hét lên:
- Cổ Hàn Sơn, ngươi muốn làm cái gì?
Trên mặt Cổ Hàn Sơn có vẻ nghiền ngẫm:
- Ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hai người các ngươi còn không biết rõ ràng sao?
Nghe hắn nói vậy, Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm đều thầm nghĩ không xong. Sợ rằng Cổ Hàn Sơn này thật sự muốn động thủ với bọn họ ở chỗ này.
- Cổ Hàn Sơn, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng xem mình đang làm cái gì!
Vẻ mặt Phương Lâm cũng lạnh như băng nói.
Trong lòng Cổ Hàn Sơn vô cùng căm hận Phương Lâm. Nhưng lúc này hắn cũng không vội vàng động thủ, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa sao? Ta từ một nơi bí mật gần đây đã nhìn thấy tất cả rõ ràng. Hai người các ngươi hiện tại chính là cừu non đợi làm thịt!
- A? Phải vậy không?
Phương Lâm bỗng nhiên nở nụ cười.