- A? Hoàng thất, Tử Hà tông còn có người của Lý gia đều ở trong này.
- Bọn họ đang làm cái gì? Tại sao lại dừng lại mà không tiến lên?
- Ai biết được. Có thể đang phân chia đồ tốt gì đó.
Vừa lúc đó, phía sau lại một đám người đi tới, nói nhao nhao ồn ào, có vẻ ngư long hỗn tạp.
Những người đó đều là những võ giả của thế lực hai lưu, tam lưu. Bọn họ đã chết phân nửa. Phân nửa còn lại miễn cưỡng đi đến nơi đây. Số lượng người vẫn còn rất nhiều.
- Âm thanh gì vậy?
Lỗ tai của Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân cùng với Lý Thông Thiên đều thoáng động. Bọn họ nghe được những tiếng vù vù từ xa truyền đến.
Phương Lâm đột nhiên hô to:
- Mau vào đi!
Còn chưa nói dứt lời, Phương Lâm đã xông trước vào trong lối đi phía bên phải. Sau đó Thanh Kiếm Tử cũng đánh tiếng cho đám người Tử Hà tông đuổi theo.
- Chúng ta cũng đi!
Dương Phá Quân hét lớn một tiếng, dẫn theo đám người của hoàng thất cùng đám người Tử Hà tông tiến vào lối đi phía bên phải.
Sắc mặt của Lý Thông Thiên thâm trầm. Hắn không nói một lời lao thẳng đến lối đi ở giữa. Đám người Lý gia tất nhiên theo sát phía sau hắn, một khắc cũng không dám ở lại.
Thấy bộ dạng thế lực ba phương này hốt hoảng chạy thục mạng, lập tức khiến cho những người phía sau không biết rõ tình hình thế nào.
- Đó là cái gì vậy? Tại sao lại có một đoàn lửa bay tới bay lui ở phía trên?
Một số võ giả chỉ vào con sâu nhỏ không ngừng di chuyển ở trước mặt, nói.
Ong ong ong!!!
Sau một khắc, một đám sâu có lửa màu xanh lam từ bên trong lối đi bên trái tuôn ra, lao thẳng đến những người đó.
- A!!! Lửa này!
- Đau chết mất!
- Cứu mạng!
Lúc này, chỗ ngã ba đường giống như luyện ngục nhân gian, biến thành biển lửa màu xanh lam.
Vô số sâu lửa màu xanh lam ùn ùn kéo đến. Ngọn lửa trên thân chúng vừa chạm vào, đã lập tức bao trùm toàn thân. Hơn nữa, tốc độ của con sâu bay quá nhanh. Những võ giả này căn bản không có cách nào né tránh.
Trong lúc nhất thời, số người chết thảm ở dưới ngọn lửa nhiều tới mức đếm không xuể. Những võ giả thật vất vả đi đến nơi này, lúc này lại biến thành từng bộ thi thể xám đen, vô cùng thê thảm.
Một số người hoảng sợ lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Bọn họ căn bản không dám có bất kỳ suy nghĩ gì, liều mạng chạy về phía sau.
Cơ duyên gì, bảo vật gì đó, đều mặc kệ đi. Có những sâu lửa màu xanh lam này ở đây, bọn họ căn bản là mất mạng, còn tìm kiếm cơ duyên bảo vật gì nữa.
Nhưng sâu lửa lại giống như người vô tình săn mồi. Dù những người kia có chạy nhanh hơn nữa, cũng không có bay nhanh bằng bọn chúng. Những người chạy trốn trở về, một người cũng không có khả năng may mắn tránh khỏi. Tất cả đều chết thảm dưới ngọn lửa.
Đương nhiên, trong những người này cũng có không ít người che kín sâu không lộ. Khi nhìn thấy con sâu lửa lợi hại này, bọn họ lại không có nghĩ sẽ trốn trở về. Bọn họ lập tức lại vọt vào bên trong hai lối đi khác.
Còn có một vài người to gan lớn mật, lấy ra một ít bảo vật, không ngờ muốn thu phục những sâu lửa màu xanh lam.
Mà những người này tất nhiên là bị chết cực thảm. Ngọn lửa của con sâu lửa màu xanh lam mang theo lực lượng quỷ dị, căn bản không có cách nào dập tắt được. Bất kỳ bảo vật gì bị dính lên, cũng lập tức bị thiêu cháy.
Nhưng những con sâu lửa màu xanh lam lại không bay đến bên trong hai lối đi khác. Chúng chỉ bay loanh quanh ở lối vào một hồi, lại chuyển mục tiêu tới trên thân những người còn sót lại bên ngoài ngã ba đường.
Sợ rằng không ai ngờ tới được, lần này hang động vô tận dưới lòng đất mở ra còn chưa đến nửa ngày, số người tử thương đã hơn phân nửa.
Lại nói tới trong lối đi bên phải, hai nhóm người của Tử Hà tông và Hoàng thất đã ngừng lại, ngã trái ngã phải thở hổn hển.
Phương Lâm quay đầu lại nhìn, thấy không có một con sâu lửa màu xanh lam nào bay vào được, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mọi người cũng không còn tâm tư nghĩ tới chuyện kiểm tra hoàn cảnh xung quanh nữa. Thậm chí bọn họ cũng không có suy nghĩ xem ở đây sẽ có nguy hiểm gì. Lúc này, trong lòng bọn họ hoàn toàn chính là cảm giác may mắn sống sót sau tai họa.
Sâu lửa màu xanh lam này thật đáng sợ. Mọi người gần như không bất kỳ sức lực nào đối đầu, chỉ có thể chạy thoát thân.
Bọn họ có thể tưởng tượng được, những võ giả phía sau kia sợ rằng đã những sâu lửa màu xanh lam giết chết hết.
- Phương Lâm, đó rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy? Tại sao lại kinh khủng như vậy?
Trong lòng Mạnh Triều Dương vẫn còn sợ hãi hỏi.
Mọi người cũng đều nhìn về phía Phương Lâm. Vừa rồi, phản ứng của Phương Lâm là nhanh nhất. Chỉ sợ cũng chỉ có hắn biết được lai lịch của những con sâu lửa màu xanh lam này.
Phương Lâm ngồi dưới đất, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Ta từng thấy qua ở trên một quyển sách cổ. Những con sâu này trước đây được gọi là sâu Minh Hỏa. Bản thân bọn chúng cực kỳ yếu đuối, nhưng ngọn lửa trên người chúng lại rất lợi hại. Nếu bị dính đến, sẽ hoàn toàn nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đau khổ. Một ít nữ tử còn run rẩy. Hiển nhiên bọn họ bị dọa không nhẹ.
- Vậy có phương pháp gì khắc chế được con sâu Minh Hỏa này không?
Thanh Kiếm Tử nhíu mày hỏi.
Phương Lâm mím môi, lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Có lẽ sẽ có.
Ngay cả Phương Lâm cũng không biết đối phó thế nào với những con sâu Minh Hỏa này. Mọi người đầy vẻ u sầu. Trong lòng bọn họ mơ hồ có vài phần tuyệt vọng. Trên thực tế, Phương Lâm tất nhiên biết nên đối phó thế nào với những con sâu Minh Hỏa này. Dù sao thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, căn bản cũng không có tồn tại sinh mạng nào vô địch thật sự.
Tuy rằng con sâu Minh Hỏa này lợi hại, ngọn lửa cũng cực kỳ khó chơi, nhưng nó chỉ sợ có một vật duy nhất. Đó chính là ánh trăng.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, ngọn lửa trên thân của con sâu Minh Hỏa sẽ lập tức tiêu tan. Không ngọn lửa, bản thân con sâu Minh Hỏa lại không chịu nổi một đòn.
Nhưng ở bên trong hang dưới lòng đất tối tăm này, làm gì có chỗ nào có ánh trăng?
- Hừ, ta thấy Phương Lâm ngươi đang cố ra vẻ huyền bí. Ngươi biết rất rõ ràng phải làm thế nào để khắc chế được những con sâu Minh Hỏa này, nhưng lại không nói cho chúng ta biết phải không?
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Phương Lâm nhìn về phía âm thanh phát ra. Không ngờ đó chính là Cổ Hàn Sơn đang nói chuyện.
Nghe thấy lời Cổ Hàn Sơn nói, vẻ mặt của một số người ở đây đều thoáng thay đổi. Ánh mắt bọn họ nhìn ánh mắt Phương Lâm mơ hồ có phần nghi ngờ.
Vẻ mặt Phương Lâm vẫn như cũ:
- Cổ Hàn Sơn, nếu như ngươi có biện pháp, vậy đừng ở nơi này nói giọng điệu khó chịu như vậy làm gì.
Cổ Hàn Sơn cười lạnh:
- Ta cũng không có thần thông quảng đại giống như Phương Lâm ngươi. Cái gì mà sâu Minh Hỏa chứ? Nói không chừng là do bản thân ngươi bịa đặt ra để lừa bịp chúng ta. Ai biết được lời ngươi nói là thật hay giả, trừ khi ngươi có thể chứng minh.
Phương Lâm cười, lắc đầu. Hắn căn bản không muốn nhiều lời làm gì.
Thanh Kiếm Tử liếc mắt thoáng nhìn về phía Cổ Hàn Sơn. Trong mắt hắn có vài phần bất mãn.
Ngược lại, Dương Phá Quân rất tin tưởng Phương Lâm, mở miệng nói:
- Phương Lâm, lần này nhờ có ngươi, bằng không đám người chúng ta sợ rằng phải tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Lời cảm kích này của Dương Phá Quân là phát ra từ trong lòng. Chỉ nghĩ thôi hắn cũng thấy sợ. Nếu như vừa rồi Phương Lâm không ngăn cản, lúc này bọn họ đã tiến vào lối đi bên trái này. Ở trong đó cũng đều là một đám sâu Minh Hỏa đấy. Nếu như tiến vào đó, bọn họ còn có mạng sống nữa không?
Sau đó, cũng là Phương Lâm phản ứng cực nhanh, đánh tiếng bảo mọi người lao vọt vào bên trong lối đi này, bảo vệ tính mạng của mọi người.
Có thể nói Phương Lâm đã cứu tất cả đám người bọn họ.
- Người của Lý gia chạy vào lối đi ở giữa. Cũng không biết bọn họ thế nào.
Thanh Kiếm Tử nói.
Dương Phá Quân hừ một tiếng:
- Quan tâm tới bọn họ làm cái gì. Tất cả đều chết hết là hay nhất.
Phương Lâm bỗng nhiên đứng lên, nhíu mày. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trên, càng nhìn sắc mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.