Phương Lâm do dự rất lâu mới dám mở lá thư này ra.
Phương Lâm vốn cho rằng bên trong lá thư sẽ là một vài lời nói khiến cho hắn rầu rĩ. Nhưng chờ tới khi Phương Lâm mở ra xem, hắn lập tức há hốc mồm.
- Phương Lâm ngươi chính là một tên khốn kiếp đê tiện vô sỉ hạ lưu đáng giận! Mỗi ngày ngươi chỉ biết khi dễ ta, ta mới không nhận ngươi là sư phụ của ta! Còn nữa, ngươi đưa cây sáo nát này, ta không thích! Ta đi rồi, ngươi cũng không cần nhớ ta. Nếu như thật sự nhớ ta, vậy tới Huyền quốc thăm ta. Đến lúc đó, ta nhất định bảo phụ thân ta bắt ngươi lại, đánh ngươi một trận tơi bời!
Phương Lâm nhìn xong lá thư có phần ngắn gọn này, biểu tình vô cùng cổ quái, thực sự dở khóc dở cười.
Còn tưởng rằng nha đầu kia sẽ lưu lại những lời thương cảm tới mức nào, không nghĩ tới hơn phân nửa đều chửi mình. Phương Lâm rất muốn xé nát lá thư này. Chỉ là hắn do dự một lát, vẫn cất nó vào bên trong túi Cửu Cung.
Độc Cô Niệm đi rồi, chỉ để lại lá thư này cho mình. Tuy rằng nội dung trong bức thư khiến cho Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là thứ duy nhất Độc Cô Niệm để lại cho mình, giữ làm kỷ niệm cũng tốt. Không biết sau này có còn cơ hội gặp mặt nữa hay không.
Phương Lâm nhìn cả tòa viện lớn như vậy, nhưng chỉ có một mình mình, Độc Cô Niệm bình thường tinh quái, nghịch ngợm gây sự đã không ở đây. Trong lúc nhất thời, hắn cũng có phần không quen.
Phương Lâm lắc đầu. Người ta cũng đã đi, còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Càng lúc càng gần tới ngày đi đến hang động vô tận dưới lòng đất, chuyện Phương Lâm phải làm cũng càng lúc càng nhiều. Gần như mỗi ngày hắn đều vượt qua trong luyện đan và tu luyện.
Mà bởi vì Phương Lâm trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà, rất nhiều người trước kia lại tới thăm hỏi hắn, muốn cùng Phương Lâm kéo gần quan hệ hơn nữa.
Chẳng qua Phương Lâm vẫn không gặp một người nào, đồng thời treo một tấm biển đừng quấy rầy ở ngoài cửa.
Hắn muốn yên tĩnh một thời gian, chuẩn bị đầy đủ tất cả trước khi đi tới hang động vô tận dưới lòng đất.
Đương nhiên, hắn cũng không phải không gặp tất cả mọi người. Hắn vẫn gặp một ít bạn lâu năm một lần.
Đám người Hứa Sơn Cao, Ngô Mạnh Sinh tới thăm hỏi Phương Lâm, Phương Lâm cũng sẽ trò chuyện một hồi, đồng thời hoàn toàn không hề thể hiện ra bộ dạng đệ tử chân truyền cao giá gì cả, khiến cho đám người Hứa Sơn Cao được sủng mà kinh hãi lo sợ.
Ngay từ lúc đầu, trong lòng hai người Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh vẫn đặc biệt lo lắng không yên, rất sợ sau khi Phương Lâm trở thành đệ tử chân truyền Tử Hà sẽ không muốn để ý tới bọn họ. Nhưng hiện tại xem ra, Phương Lâm vẫn là Phương Lâm kia. Sau khi thân phận thay đổi, hắn vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Chỉ có điều Phương Lâm vẫn cảm giác được rõ ràng, trong lúc đám người Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh nói chuyện với mình đã có thêm vài phần câu nệ và cung kính. Mặc dù mình biểu hiện vô cùng hiền hoà, không có gì khác biệt với trước đây, nhưng địa vị hai bên quả thật chênh lệch quá lớn.
Thân phận chênh lệch lớn như vậy, dẫn đến đám người Hứa Sơn Cao và Ngô Mạnh Sinh tuy rằng hiểu rõ Phương Lâm không có thay đổi, nhưng bọn họ vẫn sẽ không tự chủ được, biểu hiện ra vẻ cung kính.
Đây là chuyện không có cách nào thay đổi. Phương Lâm cũng không thể tránh được. Dù sao kiếp trước hắn đã thấy rõ nhiều chuyện như vậy. Sư huynh đệ trước kia tương trợ cứu giúp trong lúc hoạn nạn, sau đó nhìn thấy mình đều cung kính đến mức giống như nô bộc. Đây cũng là ảnh hưởng do địa vị thay đổi dẫn đến.
Cuộc sống trôi qua mỗi ngày. Tin tức chính xác về hang động vô tận dưới lòng đất cũng dần dần sáng tỏ.
Lần này, trong số người Tử Hà tông lựa chọn để đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, ngoại trừ Phương Lâm là người tạm thời thêm vào, những người khác đều được xác định từ lâu.
Võ tông sẽ có ba mươi người đi. Đan tông sẽ có hai mươi người đi. Tổng cộng là năm mươi người, do Thanh Kiếm Tử dẫn đầu đội.
Hai mươi người Đan tông sẽ đi lần này, ngoại trừ Phương Lâm và Cổ Hàn Sơn ra, những người khác trên cơ bản đều là đệ tử thượng đẳng, xem như là một nhóm tinh anh tương đối lợi hại của Đan tông.
Khi những người này biết được mình được phái đi hang động vô tận dưới lòng đất, bọn họ đều thở dài thở ngắn, vô cùng đau khổ phiền não.
Không có cách nào, hang động vô tận dưới lòng đất này là nơi nào? Đây chính là một trong ba tử địa lớn của Càn quốc, tuy rằng có vô số cơ duyên bảo tàng, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm không có cách nào tưởng tượng được.
Nhóm người mười năm trước tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất chỉ có không đến phân nửa còn sống sót. Hơn nữa mỗi người đi ra đều mang theo vết thương, có không ít người biến thành phế nhân.
Có thể nói, một khi tiến vào hang động vô tận dưới lòng đất, gần như nửa cái mạng đã không, tỉ lệ tử vong vượt quá bảy phần.
Vài người đệ tử được lựa chọn đều chạy đi cầu kiến thủ tọa, hi vọng có thể tránh được số phận đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, nhưng kết quả bọn họ đều uổng công trở về. Người được lựa chọn đã xác định, không thể thay đổi.
Mấy ngày trước khi hang động vô tận dưới lòng đất mở ra, Hàn Ngâm Nguyệt tới gặp Phương Lâm một lần, đồng thời đưa cho Phương Lâm một lọ đan dược.
- Đây là Đại Hoàn đan có khả năng cứu mạng.
Hàn Ngâm Nguyệt nói với Phương Lâm.
Đại Hoàn đan, Phương Lâm đương nhiên biết. Đó chính là một loại đan dược có dược tính cực kỳ mạnh mẽ kéo dài tính mạng. Khi gặp phải tổn thương nặng nề có thể ăn vào, có thể bảo vệ được một mạng.
Phương Lâm hiểu rõ, Hàn Ngâm Nguyệt đưa Đại Hoàn đan này cho mình là lo lắng mình sẽ chết ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, đến lúc đó không có ai trị liệu cho mắt của Hàn Hiểu Tinh.
Nhưng Phương Lâm vẫn bày tỏ cảm ơn Hàn Ngâm Nguyệt. Có Đại Hoàn đan này, lo lắng trong lòng Phương Lâm cũng giảm bớt.
Hàn Ngâm Nguyệt kín đáo tiết lộ, lần này ở trong hang động vô tận dưới lòng đất Thanh Kiếm Tử sẽ hành động trợ giúp Phương Lâm.
Phương Lâm cũng hiểu rõ ý tứ của Hàn Ngâm Nguyệt. Nói đúng hơn là Thanh Kiếm Tử sẽ giúp mình diệt trừ Cổ Hàn Sơn.
Vì hành trình tới hang động vô tận dưới lòng đất lần này, Phương Lâm cũng chuẩn bị các loại đan dược bảo toàn tính mạng không nói, một ít đan dược cổ quái cũng được hắn chuẩn bị một đống lớn. Cuối cùng, ngày hang động vô tận dưới lòng đất mở ra đã gần ngay trước mắt.
Ban đêm một ngày nào đó, toàn bộ Càn quốc đều giống như trải qua một trận địa chấn. Mơ hồ có thể nghe được từng tiếng gầm rú đáng sợ từ nơi nào đó ở phía nam truyền đến.
Mà phía nam chính là phương hướng của địa phương hang động vô tận dưới lòng đất.
Cứ mười năm, hang động vô tận dưới lòng đất lại mở ra, Càn quốc lại thấy cả nước chấn động. Tuy rằng chấn động cũng không tính là kịch liệt, nhưng chỉ cần bản thân ở trong cảnh nội Càn quốc, đều có thể cảm nhận nhận được.
Trong lúc nhất thời, thế lực khắp nơi đều hành động. Bọn họ đều phái ra cao thủ qua kiểm tra xem xét trước, xác nhận hang động vô tận dưới lòng đất có bình thường hay không.
Mãi đến khi tin tức chính xác truyền đến, hang động vô tận dưới lòng đất mở ra bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tiến vào trong đó thăm dò.
......
Tử Hà tông.
Đám người được lựa chọn phái đi hang động vô tận dưới lòng đất đều tập trung ở trước sơn môn. Trên cơ bản, trên mặt mỗi người đều có phần bất an và sợ hãi.
Nhất là những đệ tử Đan tông. Thực lực của bọn họ yếu kém, đi tới chỗ có mức độ nguy hiểm cực cao như vậy, tỉ lệ tử vong cũng cao hơn đệ tử Võ tông.
Ngoại trừ đệ tử ra, còn có hơn mười cao thủ Tử Hà tông đi theo, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho những đệ tử này.
Phương Lâm ở trước sơn môn nhìn thấy Cổ Hàn Sơn. Gương mặt người này lạnh lùng. Không có bất kỳ người nào để ý tới hắn. Ngược lại có không ít người chủ động nói chuyện với Phương Lâm.
Tất nhiên ai đến Phương Lâm cũng không cự tuyệt, cùng mọi người trò chuyện rất vui vẻ, tạo thành đối lập rõ nét với cảnh tượng vắng vẻ bên phía Cổ Hàn Sơn.
Ngay cả một ít đệ tử thượng đẳng trước kia nịnh bợ Cổ Hàn Sơn, lúc này cũng ào ào phủi sạch quan hệ với Cổ Hàn Sơn, giả vờ như không hề quen biết.
Không có cách nào, ai bảo địa vị của Phương Lâm bây giờ cao hơn Cổ Hàn Sơn. Hiện thực chính là tàn khốc như thế.
Cổ Hàn Sơn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm đang bị mọi người vây quanh, nắm tay xiết chặt. Trong mắt hắn mơ hồ có hàn quang lóe lên.
- Phương Lâm, tạm thời cứ cho ngươi đắc ý. Lần này, khi đi tới hang động vô tận dưới lòng đất, chính là thời điểm chết của ngươi!
Trong lòng Cổ Hàn Sơn thầm nghĩ.
Mà ở bên trong đại điện Đan tông, trong tay Cổ Đạo Phong nắm một miếng ngọc giản, vẻ mặt không ngừng thay đổi.