Phương Lâm nhanh tay nhanh mắt, thoáng cái đón lấy vật Hàn Lạc Vân ném ra. Hắn cầm ở trong tay cẩn thận xem.
- Đây… đây là cái gì?
Sau một khắc, Phương Lâm lại lộ vẻ nghi hoặc. Hắn nhìn đồ trong tay mình, hoàn toàn không nghĩ ra.
Mọi người chỉ thấy trong tay Phương Lâm cầm một khối đá đen xì, hình dạng hoàn toàn không theo quy tắc nào cả. Ở đây lõm một khối, nơi đó lồi một khối. Nhìn hình dạng tảng đá kia lại vô cùng xấu xí, thuộc về loại vứt ở ven đường cũng sẽ không có người nào chú ý tới.
Phương Lâm cầm khối đá đá đen này ở trong tay nhìn hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn ra được thứ này có manh mối gì, hình như chỉ là một khối đá bình thường.
Tiền thái thượng này liếc mắt nhìn khối đá trong tay Phương Lâm. Hắn cũng lộ vẻ bất mãn, oán giận nói:
- Tông chủ, ngươi cũng quá keo kiệt. Thế nào lại cho một khối đá vỡ như vậy? Thế nào cũng phải cho một vài thần binh lợi khí. Nếu không tốt cũng nên là thần công bảo điển.
Những người khác cũng cảm thấy rất kỳ quái. Hàn Lạc Vân thân là tông chủ Tử Hà tông, trong tay hắn có rất nhiều thứ tốt mới phải. Chỉ cần hắn tùy tiện lấy ra mấy cái, cũng có thể làm lễ vật. Vì sao hắn lại ném cho Phương Lâm một khối đá bình thường không có gì lạ như vậy?
Chỉ có Hàn Ngâm Nguyệt biết được uy lực của khối đá lớn này, cho nên thấy phụ thân ném nó ra, sắc mặt nàng mới có thể biến đổi lớn như vậy.
Trên mặt Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Phương Lâm, ngươi có thỏa mãn về món lễ vật này không?
Phương Lâm cảm giác có hơi đau răng. Ngươi đường đường là một tông chủ, cũng tương tự với một thổ hoàng đế, giàu chảy mỡ, tại sao lòng dạ lại hẹp hòi thành như vậy?
Nhưng Phương Lâm cũng không dám nói không hài lòng. Cho dù người ta ném cho ngươi một đống phân, ngươi cũng phải quy quy củ củ nhận lấy, còn phải ưỡn ngực nghiêm mặt biểu thị lòng biết ơn.
- Đa tạ, đa tạ sư phụ ban ân, đệ tử hết sức hài lòng.
Có trời mới biết, khi Phương Lâm nói như vậy ra những lời này, biểu tình của hắn giống như nghẹn một bụng phân không có chỗ ra vậy.
Hàn Lạc Vân thiếu chút nữa bật cười. Hắn cảm thấy biểu tình của Phương Lâm đặc biệt thú vị.
Hàn Ngâm Nguyệt có phần oán trách liếc mắt nhìn phụ thân của mình.
Phụ thân tốt nhất nên giải thích với người ta, chứ không nên đùa hắn như vậy.
Tiền thái thượng tức giận đến mức râu mép run rẩy loạn. Hắn đang muốn nói, Hàn Lạc Vân lại nhìn về phía hắn lắc đầu.
- Phương Lâm, ngươi không nên xem thường vật ấy. Nó tuyệt đối không thể kém hơn Kỳ Lân thảo Tiền thái thượng cho ngươi.
Hàn Lạc Vân cười nói.
Phương Lâm đảo mắt.
Chỉ với khối đá vỡ này sao? Ngươi lừa ai chứ? Ta cũng không mù, càng không ngốc. Ngươi muốn lừa ta cũng lấy ra vài thứ có dáng dấp tốt có được không.
Nhưng người ta là tông chủ, còn là sư phụ của mình, Phương Lâm cũng không dám oán giận gì. Hắn chỉ có thể cười gượng, u oán nhìn Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân cũng không đùa hắn nữa, nói:
- Ngươi rót nội kình vào trong hòn đá kia.
Phương Lâm nghe vậy, thoáng sửng sốt. Hắn lập tức làm theo.
Khi nội kình dũng mãnh tràn vào bên trong tảng đá kia, Phương Lâm cảm giác được rõ ràng, hòn đá màu đen này hình như trở nên nhẹ hơn.
Theo nội kình dũng mãnh tràn vào càng lúc càng nhiều, phân lượng của hòn đá kia đúng là không ngừng giảm bớt. Nó vốn nặng trịch, trong chốc lát lại nhẹ giống như một trái cây.
Phương Lâm không còn gì để nói.
Đây cũng tính gì? Trở nên nhẹ hơn là bảo bối tốt sao? Ngươi đang đùa ta sao?
Hàn Lạc Vân lại mở miệng:
- Hiện tại, ngươi ném hòn đá kia xuống đất.
Phương Lâm bĩu môi. Hắn cảm thấy bộ dạng của mình bây giờ nhất định là rất ngu. Hắn cầm một khối đá vỡ không có tác dụng gì, làm một ít chuyện không có chút ý nghĩa nào, còn bị nhiều người nhìn như vậy, thật sự có cảm giác giống như bị người ta xem như khỉ đùa giỡn.
Chỉ thấy Phương Lâm tiện tay ném khối đá màu đen ra, ánh mắt mọi người vẫn luôn tập trung ở trên khối đá màu đen này. Bọn họ nhìn không nháy mắt vào vị trí nó rơi xuống đất.
Ầm ầm!!!
Một tiếng động rất lớn vang lên, đinh tai nhức óc, mặt đất giống như chấn động, lắc lư tới mức mỗi người ở đây đều ngã trái ngã phải.
Chỉ thấy mặt nền đại điện này trơn nhẵn lại nhanh chóng tách ra. Phương Lâm đứng ở khoảng cách gần, lại trực tiếp bị chấn động tới mức ngã xuống đất. Hắn còn chật vật đến mức lộn mấy vòng, thiếu chút nữa lăn đến trong góc phòng.
Cùng lúc đó, mọi người trên dưới Tử Hà phong đều cho rằng đã phát sinh địa chấn. Chỉ có điều chấn động này chỉ giằng co trong chớp mắt, lại không phát sinh nữa.
Cho dù là như vậy, không ít người trên Tử Hà phong đều cả kinh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nếu như phát sinh địa chấn, cũng chỉ như vậy là cùng.
Bên trong đại điện là một mảnh hỗn độn. Mặt đất bị chấn động lớn hủy hoại trong chốc lát. Rất nhiều cao tầng của Tử Hà tông đều lộ vẻ kinh hãi, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn xuống mặt đất.
Phương Lâm đầy bụi đất từ trong khe nứt cách đó không xa đứng lên. Biểu tình của hắn khỏi phải nói có bao nhiêu kinh hãi.
Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thế nào thoáng cái lại bỗng nhiên động đất vậy?
Hai mắt Phương Lâm trợn trừng, vẻ mặt chưa tỉnh hồn. Hắn chật vật bò lên, phủi bụi bẩn ở trên người của mình.
- Phi phi phi, tiểu tử thối đừng phủi!
Một cao tầng của Tử Hà tông ở sau lưng Phương Lâm vừa mới đứng lên, lại ăn một miệng đầy bụi bặm. Hắn vội vàng ngăn cản Phương Lâm.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có rất ít người bình yên vô sự. Ba lão quái đều lơ lửng ở giữa không trung. Bọn họ cũng đặc biệt giật mình, nhìn về chỗ hòn đá màu đen rơi xuống. Hàn Lạc Vân vẫn ngồi ở vị trí thượng tọa. Hàn Ngâm Nguyệt đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không bị chấn động ảnh hưởng.
Hàn Ngâm Nguyệt có phần bất đắc dĩ nhìn Hàn Lạc Vân. Hàn Lạc Vân lại lộ ra vài phần lúng túng.
- Không thể đi nơi khác thể hiện sao?
Hàn Ngâm Nguyệt bất mãn nói.
Hàn Lạc Vân cười hì hì:
- Sơ suất, sơ suất.
Lúc này, mọi người mới hồi phục lại tinh thần. Phương Lâm cũng vội vàng chạy đến vị trí hòn đá đen này rơi xuống. Nơi đó có một cái hố to. Đây là bị cứng rắn đập xuống.
Mà hòn đá màu đen này lại lẳng lặng nằm ở trong hố to, giản dị tự nhiên. Nhưng ai cũng biết, thứ tạo thành tất cả những điều này chính là hòn đá màu đen này.
Phương Lâm nuốt một ngụm nước bọt, mắt nhất thời lại phóng ra ánh sáng.
Thứ tốt! Bảo bối tốt!
- Phương Lâm, hiện tại đã biết vật này lợi hại chưa?
Hàn Lạc Vân cười híp mắt nói, vẻ mặt dường như có phần đắc ý.
Phương Lâm liên tục gật đầu. Nhưng hắn vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
- Vật ấy tên là Vô Giới thạch. Lúc bình thường, nó chỉ là hòn đá bình thường. Nhưng nếu như rót nội kình vào bên trong, nó sẽ cho thấy sức mạnh vô địch, còn vô cùng trầm trọng. Chỉ là một viên như thế, đã có trọng lượng của một ngọn núi lớn.
Hàn Lạc Vân nói.
Nghe hắn nói vậy, Phương Lâm nhất thời nghĩ tới, kiếp trước hắn đã từng nghe nói qua một loại bảo vật cực kỳ đáng sợ, tên là Vô Giới sơn. Một khi vận dụng nó đủ để trấn áp vạn vật trên thế gian.
Mà Vô Giới thạch này có tên tương đồng như vậy, nếu như nặng nề, nói không chừng sẽ có liên quan với Vô Giới sơn.
Nhưng những điều này đều không quan trọng. Quan trọng chính là Vô Giới thạch này thật sự là một bảo bối khó có được.
Phương Lâm chà xát tay, lấy Vô Giới thạch từ bên trong hố to ra. Tuy rằng tảng đá kia nặng như một ngọn núi, nhưng ở trong tay Phương Lâm lại không có bao nhiêu trọng lượng.
Phương Lâm tung tung Vô Giới thạch ở trong tay. Những người khác nhìn thấy vậy đều vô cùng khiếp sợ, liên tục ngăn cản. Nếu như cái này lại rơi xuống đất, sợ rằng đại điện này sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Phương Lâm nghĩ đến nhiều hơn, chính là một tảng đá nặng như vậy, nếu như lúc đối địch mình đột nhiên ném ra, hoàn toàn có thể đập đối thủ thành thịt nát.
Đây là một bảo vật, quả thực chính là một đại sát khí!
Bởi vì đại điện bị hủy, cần phải tu sửa, mọi người đều rời đi. Tiền thái thượng này hung hăng vỗ vào vai của Phương Lâm, tán dương vài câu. Sau đó hắn cũng lập tức rời đi.
Nhưng Phương Lâm lại không thể rời đi. Bởi vì Hàn Lạc Vân bảo hắn theo mình đi tới một nơi. Hắn dường như có chuyện gì đó muốn nói với Phương Lâm.