Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ. Sau khi chỉ tán gẫu hàn huyên trong vòng bạn bè một hồi, hắn đã dần dần tiến vào địa phận của thành phố Minh Nguyệt.
Chuyến tàu cao tốc từ Thành phố Tân Hải về đến Thành phố Minh Nguyệt chỉ mất vỏn vẹn 35 phút.
"Về rồi.”
Hứa Cảnh Minh ngắm nhìn thoáng qua hàng liễu rủ lá bên bờ sông bên ngoài cửa sổ tàu cao tốc, tâm tình trở nên rất tốt. Cảnh sắc vùng sông nước Giang Nam có thể khiến người ta thanh thản tâm hồn.
Mặc dù xét về kinh tế, thành phố Minh Nguyệt không thể nào sánh bằng thành phố Tân Hải, trung tâm kinh tế của Hạ quốc. Nhưng xét về điều kiện sống thì thành phố Minh Nguyệt tốt hơn rất nhiều. Toàn bộ thành phố giống như được xây dựng trong một công viên, nhịp sống ở đây khá chậm rãi, nhiều người cao tuổi trên khắp cả nước thường chọn nơi này để dưỡng lão.
"Thành phố Minh Nguyệt, ta đã trở lại."
Sau khi rời ga tàu cao tốc, Hứa Cảnh Minh bắt một chiếc taxi thông minh không người lái, đến thẳng nơi ở của bố mẹ mình. Đó là một khu biệt thự có lịch sử lâu đời. Từ trước năm 18 tuổi, hắn gần như chỉ sinh sống ở đây.
Trong khu cư xá biệt thự.
Hứa Cảnh Minh đi dạo trong con ngõ nhỏ, gạch đá trên mặt đất đã có dấu hiệu của thời gian, một số viên gạch đã cũ kĩ, một số viên có lẽ đã bị hư hại nên thay thế bằng những viên gạch mới. Trên vách tường vẫn còn vài bức vẽ xấu xí mơ hồ, những thứ này rơi vào trong mắt Hứa Cảnh Minh, khiến hắn không khỏi đưa tay ra chạm.
Bức tranh này, là hắn lúc 5 tuổi đã vẽ lên tường của cậu bạn hàng xóm Lý Đại Nữu. Sau nhiều năm trôi qua, không ngờ ở đây vẫn còn lưu lại những dấu vết mờ nhạt của thời thơ ấu.
Khi đi dọc theo con ngõ này, Hứa Cảnh Minh nhớ đến thuở còn thơ bé của mình, hắn xách cặp, được bố đưa đón đi học. Lúc đó, người máy chưa có trí tuệ như hiện hiện tại, cho nên mẹ lo nấu nướng, còn bố thì phụ trách việc đưa đón.
“Mới chớp mắt đã trôi qua hai mươi năm.”
Hứa Cảnh Minh bước đến cánh cửa quen thuộc, hắn khẽ đẩy ra, cửa vốn không khoá, cho nên đã sớm mở.
Hứa Cảnh Minh đi bộ đến tiền viện, tiền viện là một khoảng sân nhỏ rộng hơn 30 mét vuông, Hứa Cảnh Minh vẫn luôn luyện tập võ thuật ở đây khi hắn còn nhỏ.
“Cha, mẹ.”
Hứa Cảnh Minh hô lên.
"Cảnh Minh đã trở về sao!”
"Cảnh Minh đã trở về!”
Có âm thâm truyền ra từ trong nhà, Hứa Cảnh Minh đi vào phòng khách ra, lập tức thấy cha mẹ đã đứng dậy, mẹ Hứa mặc đồ ngủ, chân mang dép lê, còn cha Từ thì mặc quần cộc, áo ngắn tay cũn cỡn. Hiện tại đang là mùa hè, hai người ở nhà cũng ăn mặc rất thoải mái
“Cảnh Minh.”
Mẹ Từ nhìn thấy con trai, vui mừng ôm chầm lấy hắn: “Muốn doạ chết mẹ con, còn Miểu Miểu thì sao? Con về một mình à?
“Hai ngày nữa Miểu Miểu sẽ trở về.”
Hứa Cảnh Minh cười nói.
cha Từ đi ra, nhìn Hứa Cảnh Minh, sau đó hỏi: "Vũ khí của con đâu?"
“Tất cả đều được chuyển bằng chuyển phát nhanh, bởi vì có quá nhiều thứ, lại còn lớn và nặng, cho nên ngày mai họ mới chuyển đến nhà.”
Hứa Cảnh Minh nói.
Cha Hứa lúc này mới gật đầu.
Cha Hứa tên là Hứa Hồng, chiều cao tương đương với Hứa Cảnh Minh, nhưng hình thể của ông vạm vỡ hơn rất nhiều, dù sao ông chính là người khai sáng môn phái Bát Cực ở thành phố Minh Nguyệt, ông thường tập trung tập Bát Cực, mỗi ngày đều luyện thung công Bát Cực Môn, dùng tay, ngực, vai, lưng, khuỷu tay đánh vào gốc cây, ... Cho nên được được gọi là thung công (đóng cọc). Ngoài ra, ông còn chuyên tập trồng cây chuối bằng một tay. Vì việc đứng vững trên một tay thật sự rất khó, nên để đơn giản hóa, ông chuyển sang luyện tập "trồng cây chuối", sau đó thành “thung công chống đẩy“… Ngoài ra còn có tuyệt kỹ Hải Để Lao Nguyệt Công để luyện tập cả hai chân ...
Các chiêu công phu của Bát Cực Môn chủ yếu đê rèn luyện mọi bộ phận trên cơ thể của một người trở nên mạnh mẽ, hung mãnh như gấu hổ.
Cha Hứa chính là một minh chứng lưng hùm vai gấu đó, ông chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể phát ra khí tức bá đạo.
“Cha, cha cần phải giảm cân."
Hứa Cảnh Minh nói: "Hiện tại cha đã hơn hai trăm cân rồi đúng không?”
"Hai trăm mười."
Cha Hứa lắc đầu: “Không giảm được. Ta già rồi, chấn thương ở eo thường xuyên phát đau trở lại, cho nên thường ngày cũng phải hạn chế luyện công. Mỗi ngày ta chỉ luyện công hai tiếng đồng hồ, nếu không sẽ bị tăng cân hơn nữa. Lúc trước ta luôn giữ cân nặng ở mức 190. "
“Nếu luyện công ít đi, thì ông cũng nên ăn ít một chúng, cả ngày chỉ ăn ăn ăn như vậy, không béo lên mới lạ đó?”
Vóc dáng của mẹ Hứa đủ khiến nhiều cô gái trẻ tuổi phải ghen tị, nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt và mái tóc bạc trắng trên đều đã làm lộ rõ tuổi tác của bà.
Mẹ Hứa trước đây là một họa sĩ. Khi còn trẻ, cô cùng cha Hứa đi vòng quanh thế giới, sau đó hai ngường cùng nhau trở về thành phố Minh Nguyệt để định cư.
"Ăn quen rồi, không nhịn được."
Cha Hứa mỉm cười.
“Ông đó, khi còn trẻ hiếu chiến quá làm gì, đi khắp thế giới để thách đấu các lưu phái, đến chỗ nào cũng đòi luận bàn võ thuật.”
Mẹ Hứa lắc đầu: “Bây giờ cả người đều bị chấn thương, lúc còn trẻ thì còn chịu được, nhưng về già thì mới biết thế nào là lễ hội, cứ hai ba ngày lại đau một chỗ. Cảnh Minh, con phải lấy đó mà làm gương, về sau phải tập trung vào việc giữ gìn sức khỏe, giảm bớt thực chiến.”
"Đúng vậy, chiến đấu với vũ khí rất nguy hiểm."
Bố Hứa cũng gật đầu. Khi con trai vừa 20 tuổi thì bị đối thủ đánh gãy chân trong giải đấu Võ thuật Thế giới, khiến cả hai vợ chồng ông vô cùng hoảng hốt khi đón hắn từ sân bay
“Cha mẹ đừng lo lắng, con muốn định cư ở thành phố Minh Nguyệt, còn có thể tìm ai để thực chiến chứ?”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười.
"Cảnh Minh đã trở lại?"
Có một giọng nói phát ra từ trên lầu.
"Ông nội?"
Hứa Cảnh Minh rất vui.
"Ông nội biết con hôm nay trở về, cho nên sáng sớm liền tới đây. Khi nãy cảm thấy buồn ngủ nên mới lên lầu ngủ một giấc."
Mẹ Hứa nói: "Mẹ đoán là ông đã nghe thấy tiếng nói chuyện của chúng ta."
Hứa Cảnh Minh bỏ ba lô xuống, đi về phía sân trong, hắn lập tức nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ đang bước xuống, bộ dán của ông vẫn còn khá vững vàng.
"Ông nội."
Hứa Cảnh Minh lập tức đi đến cầu thang.
"Trở về là được rồi, thành phố Minh Nguyệt không phải đẹp và dễ chịu hơn thành phố Tân Hải sao?"
Ông lão tóc bạc nheo mắt cười, ông đương nhiên rất vui khi nhìn thấy cháu trai quay về.
"Lần này con sẽ không rời đi, con sẽ ở đây chăm sóc ông nội."
Hứa Cảnh Minh cũng cảm thấy rất có lỗi với ông nội.
Ông nội tên là Hứa Quế Thuận, xuất thân từ một gia đình nông thôn, lúc còn trẻ chính là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp của game gọi là “Vô danh đại sư“. Vào thời điểm đó, nó vẫn là một trò chơi di động!
Ông nội đã từng đoạt danh hiệu Fmvp (người chơi xuất sắc toàn giải đấu) một lần, thu nhập nghề nghiệp cũng khá cao. Sau khi nghỉ hưu thì ông trở thành bình luận viên, cố gắng nhiều năm như vậy cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhà họ Hứa cũng từ đó mà phất lên.
Chỉ là ông nội đã 88 tuổi rồi, sức khỏe ngày càng giảm sút.
"Nào, ăn trái cây thôi.”
Cha mẹ Hứa bưng hai đĩa trái cây lớn, bên trên có các loại nho, chuối, dưa hấu, tất cả đều đã được gọt rửa sạch sẽ.
"Ăn trái cây."
Tâm trạng ông nội Hứa rất tốt. Ông ngồi xuống, lấy một lát dưa hấu đưa cho Hứa Cảnh Minh: "Ăn thử dưa hấu quê hương đi, đây là dưa nhà trồng đó.”
"Ông ơi, để cháu tự làm."
Hứa Cảnh Minh cũng ngồi xuống, cầm một lát dưa hấu lên ăn.
Hứa Cảnh Minh vẫn còn nhớ, khi hắn còn nhỏ, ông nội thường dẫn hắn đi chơi khắp nơi. Ở thời điểm đó, mẹ vẫn còn trẻ, cha cũng đang ở độ tuổi sung mãn, hai người thường dẫn theo một nhóm đồ đệ để luyện tập võ thuật.
Bây giờ, ông nội đã già, khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết đồi mồi.
Tóc của mẹ tôi cũng bạc nhiều, những nếp chân chiêm khó giấu. Cha tuy rằng trông vẫn vạm vỡ rắn chắc, nhưng dù sao cũng đã sáu mươi tuổi, cũng có dáng vẻ già nua.
“Sinh, lão, bệnh, tử, không ai có thể ngăn cản được.”
Từ Kính Minh thầm nghĩ: "Ta tuy rằng đã trưởng thành, nhưng cha mẹ lại già rồi, ông nội cũng dần gần đất xa trời thêm một năm.”
Lần này về nhà, Hứa Cảnh Minh có thể cảm nhận được hơi ấm của gia đình, nhưng đồng thời không khỏi cảm thán trước sự tàn nhẫn của thời gian.
Hứa Mẫu nói: “Đĩa trái cây này là do cha con dậy sớm đi mua đó”
“Hèn chi ăn ngon ghê.”
Hứa Cảnh Minh vừa ăn vừa cười vui vẻ.