Chương 12: Quay về

Triệu Phong nhờ có hệ thống mà hắn không cần dùng đến đá Trắc hệ trận như những tu luyện giả khác khi tăng cấp tướng, hắn bây giờ chỉ cần dùng ý niệm là có thể mở bảng thông tin cùng rương hành trang của mình. Khi mở giao diện thông tin dưới sự chỉ dẫn của hệ thống mà hắn tìm được mục thuộc tính và kỹ năng của mình thì hắn thấy cả 8 thuộc tính của hắn đều sáng, lúc trước Triệu Phong hào hứng muốn biết thuộc tính mình là gì nhưng hắn đã quên 1 điều người bình thường sẽ thức tỉnh được 1 thuộc tính, số ít được 2 thuộc tính và có vài người đặc biệt được 3, thức tỉnh bao nhiêu thuộc tính không liên quan đến thiên phú mà chỉ xem là 1 loại thực lực vì nhiều thuộc tính không có nghĩa tu luyện sẽ nhanh hơn mà người có nhiều thuộc tính sẽ chiếm ưu thế trong giao chiến mà thôi, nó còn liên quan đến chức nghiệp và giá trị sau này,người thức tỉnh được 4 thuộc tính thì chưa có ghi nhận nào, trường hợp đã thức tỉnh thuộc tính rồi có thể dùng Kích phát thạch thức tỉnh thêm 1 thuộc tính ( là loại đá tỉ lệ thấp ngưng tụ ra từ yêu thú mang thuộc tính đó, yêu thú càng cao cấp càng tăng tỉ lệ xuất hiện, nhưng thuộc tính kích hoạt rất yếu chỉ bằng 1 phần 10 thuộc tính bẩm sinh và 1 người chỉ có thể kích hoạt thêm 1 thuộc tính, muốn trở thành luyện đan sư mà chỉ có 1 trong 2 thuộc tính hoả hoặc mộc thì bắt buộc phải dùng thứ này, vì chỉ có cả 2 thuộc tính mộc hoả mới có thể luyện đan, tuy dùng ngoại lực thức tỉnh thuộc tính sẽ rất yếu nhưng biết cách dùng thuộc tính bẩm sinh khống chế nhiệt độ hoặc linh dược thì kết quả đều như nhau, nếu có bẩm sinh cả 2 thuộc tính thì đương nhiên tỉ lệ thành đan sẽ cao hơn, cả tỉ lệ hao tổn dược lực sẽ giảm). Chỉ đạt đến Duy Ngã nắm được quy tắc vạn vật mới có thể kích hoạt toàn bộ 8 thuộc tính. Triệu Phong bây giờ vốn là cảnh giới Duy Ngã hay đúng hơn là ngụy Duy Ngã vì hắn chưa hoàn toàn nắm hết sức mạnh, nhưng căng bản Triệu Phong đã đạt cảnh giới này nên việc hắn có cả 8 thuộc tính không có gì quá đặc biệt, bởi vậy mà khi thấy mình có 8 thuộc tính thì hắn cực kì sốc nhưng sau khi nghe hệ thống giải thích thì hắn đã hiểu. Chỉ là bảng skill của hắn ngoài 1 skill mới hắn khi đột phá Đấu tướng nhận được là hắn có một bản đồ như trong game có thể nắm bắt tình hình xung quanh bán kính 10 mét nếu hắn thôi động kĩ năng bằng linh lực thì có thể tăng lên gấp 10 trong 1 thời gian ngắn và skill Thấu Tâm nhãn kia thì phía dưới 8 thuộc tính là 8 ô kĩ năng và tên của nó đều là 1 dãy dấu chấm hỏi, hệ thống chỉ giải thích ngắn gọn "những bản skill này không được mã hóa trong thế giới này kí chủ sử dụng chiêu thức chỉ cần dùng ý niệm tưởng tượng ra là được không cần phải gọi tên đấu kỹ như bình thường, mỗi kĩ năng thuộc tính cấp giới hạn là 11 (11 cảnh giới) bây giờ kí chủ mới là Đấu tướng nên cấp các kĩ năng mới là 5 trên 11, mỗi lần tăng một cảnh giới sẽ được tự động cộng thêm 1 cấp". Tuy rất muốn mạnh mẽ nhưng lần này Triệu Phong không muốn mạo hiểm chưa nói đến cơ thể không chịu được mà còn mỗi lần giai đoạn đột phá hắn đều không thể kìm chế bản thân, sức mạnh này phải cần một thời gian chuyển hóa thích nghi với hắn. Nên hắn lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ qua một bên, ngồi dậy đi ra khỏi động trở về nhà.

Từ động phủ về Túc thôn khá xa, vì lúc đến đây đám người dùng xe ngựa còn bây giờ hắn phải cuốc bộ hơn nữa bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn nên tốn thời gian hơn rất nhiều. Đã hơn 10 ngày kể từ khi hắn ra khỏi động phủ gần ra khỏi Ám Địa sâm lâm, vì gần ngoài rìa nên gần đó có dong binh đoàn hay vài thôn xóm có người sinh sống, mấy ngày nay trên đường Triệu Phong đã gặp không ít người nhưng khi nhìn thấy hắn mọi người đều nhìn hắn kĩ thêm vài giây sau đó với vẻ mặt kinh ngạc và khiếp sợ mà quay đầu nhanh chóng rời đi. Ban đầu hắn còn cảm thấy do khí tức Đấu tướng của hắn nên hắn cũng chẳng buồn để ý, nhưng sau vài ngày có 1 đoàn người từ dong binh đoàn nào đó đi ngang qua trong đó có cả Đấu tướng dẫn đầu khi thấy hắn cũng biểu hiện y như vậy, 1 vài người không nói nhưng nhiều người như vậy đều biểu hiện giống nhau làm hắn không thể không để ý được, tìm kiếm khắp người cả rương hành trang cũng không tìm được 1 cái gương, hắn bèn chạy đi tìm 1 hồ nước chọn nơi nước trong mà phẳng lặng nhất rồi cúi người nhìn. Bây giờ hắn mới hiểu được là tại sao, Triệu Phong bây giờ không còn là Triệu Phong lúc trước gương mặt không còn anh tuấn với làn da ngăm nữa mà thay vào đó là gương mặt như tranh da trắng môi mỏng đỏ, mái tóc dài hắn buộc phía sau đầu đã chuyển sang màu trắng, gương mặt kia đẹp như vẽ không bút nào tả xiết, với cơ thể trắng trẻo nhưng săn chắc có chút cơ bắp kia mà nếu chỉ nhìn gương mặt thôi thì khó có thể phân biệt nam hay nữ. Điều kì lạ lớn nhất mà còn làm đám người kia hoảng sợ chính là đôi mắt, đôi mắt hoàn hảo kia nhưng tròng mắt không còn là màu đen mà thay vào đó là một màu đỏ đến đáng sợ, kết hợp với gương mặt không cảm xúc kia nhìn vào chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhìn vào cứ như lạc vào chiến trường đẫm máu đầy cảnh giết chóc, đôi mắt kia không còn tồn tại chút gì gọi là nhân tính. Triệu Phong ngước mặt lên trời thở dài, hắn luôn cảm thấy thời gian này hắn đã thay đổi thiếu thứ gì đó, thì ra là "thứ này". Kết chương.