Nhìn Man Bân đang từng bước tiến đến, trong lòng U Cốt có chút khó xử nhưng không biết phải làm sao. Hắn nhìn xung quanh đám thuộc hạ rồi siết chặt nắm tay, một luồng khí tức xanh thẫm cũng bộc phát, hắn nói.
- Vậy tột cùng tiền bối muốn thế nào ?.
- Kẻ vừa đánh tiểu tử nhà ta để lại một cánh tay, chuyện này xem như xoá bỏ. Những người khác cũng có thể đi. Man Bân nói.
- Ép người quá đáng. Hắn xâm phạm địa phận U Minh Cốt ta, giờ lại đổi thành bọn ta sai sao. Đừng nghĩ mình là bước vào tông cảnh thì muốn sao cũng được. Tại Nam Vực này, không phải chỉ có mình ngươi bước vào tông cảnh. Bọn ta ở đây có hơn trăm người, ta không tin không thể đối phó ngươi. U Cốt nói.
Không thèm đáp trả lại lời U Cốt, Man Bân phất tay, từ trong tay áo ngưng tụ một con sư tử màu vàng kim bằng huyền khí rồi nhanh chóng lao ra vồ lấy đám người bên dưới. Chẳng bao lâu trăm người hơn của đám U Cốt chỉ còn lại vỏn vẹn vài người.
Thấy vậy, số còn lại cũng không dám tiến tới mà thụt lùi ra sau. U Cốt hoá thành bản thể là một con dơi to bằng một nữa người Man Bân, đôi cánh quạt ra từng đợt sóng âm về phía Man Bân nhưng bị ông phất tay xoá tan một cách đơn giản. Nhân lúc đó, U Cốt nhanh chóng bay đi, để lại đám thuộc hạ còn sót lại bên dưới.
Thấy U Cốt rời đi, Man Bân chỉ khẽ miệng cười, một giọng nói lạnh lẽo từ miệng ông vang ra cùng lúc đó, từ trong cơ thể, một phân thân bản sao của ông cũng đi ra, sau đó bay về phía U Cốt.
- Muốn đi sao.
Phân thân của Man Bân nhanh chóng tiến sát U Cốt, một tay siết chặt cổ U Cốt rồi dần siết chặt. Miệng U Cốt mở rộng, hai mắt biến thành một màu trắng sau đó một tiếng rắc phát ra, cổ hắn nghiêng qua một bên không còn dấu hiệu của sự sống. Man Bân lúc này chỉ khẽ môi cười một cái rồi tiện tay ném thân xác U Cốt xuống bên dưới. Thấy vậy đám người dơi còn lại liền quỳ xuống xin tha, kêu vang không ngớt.
Man Bân cũng không thèm nếm xỉa đến đám tàn dư đó, nhẹ nhàng đi đến chỗ Vương Trần ân cần hỏi ?.
- Tiểu gia hoả, ngươi lại đi gây sự sao. Bọn rác rưỡi đó có làm ngươi bị thương không.
- Chỉ là ngã đau một chút. Vương Trần nói.
Nghe vậy, Man Bân quay lại nhìn đám người dơi còn sót lại của U Cốt quát mắng hỏi ?
- Là tên trong số các ngươi làm ngã tiểu gia hoả của bản trại chủ.
Kim Sóc đứng cạnh, phủi phủi lấy hai bên tay áo cho rơi hết bụi đi rồi cười nói.
- Là tên ông vừa mới giết đó.
- Là hắn sao. Hắn chết cũng không sai tí nào. Nhưng mà ngươi là ai. Man Bân hỏi
- Bản vương không có bổn phận phải trả lời ngươi. Còn về tiểu tử kia, đợi ngày sau bản vương sẽ đến cảm tạ ngươi sau về chuyến đi này, còn bây giờ ta phải đi đây. Nói xong, Kim Sóc xoay người, đôi cánh vàng kim sau lưng mở to, mạnh bạo cất cánh rời đi.
Vương Trần cũng không đáp lại chỉ vẫy vẫy tay tạm biệt.
- Ngươi quen biết hắn sao ? Man Bân hỏi ?
- Con gặp hắn trong rừng, cũng không biết từ đâu chui ra, nhưng thực lực cũng không tệ, hắn còn biết thổi lửa. Vương Trần đáp.
Nhìn bóng hình Kim Sóc rời đi, Man Bân thoáng lên một suy nghĩ quen thuộc tự nghĩ trong lòng.
Tên đó không giống ma thú cao giai, cũng không phải loại thất giai hay huyền giai. Càng không phải đám ma thú viễn cổ trong truyền thuyết. Nhưng ta có thể cảm nhận được, khí tức mà hắn toả ra cao hơn đám ma thú vương cảnh sơ kỳ bình thường rất nhiều*Nghĩ rồi Man Bân xua tay choàng lấy vai Vương Trần cười nói.
- Về thôi, hôm nay xém tí ngươi đã cho lão già đây .... Mà thôi bỏ đi, bình an là tốt rồi. Về thôi, lần sau muốn đi đâu thì dẫn theo đám hộ pháp, ta cho con tùy ý điều động quân lực, miễn là không gây sự với đám hoàng thất là được, haha.