Chương 2: Túy Hóa Ấm - Tiêu - Chương 2: Táng Hoa Phú

(葬花赋)

Mặc dù dùng từ hoa để hình dung một nam nhân là một ý tưởng vô cùng kì quái và không phù hợp, thế nhưng khi đứng giữa Ngự hoa viên trăm hồng nghìn tía nở rộ bắt gặp một thân hình cô đơn mảnh mai, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu Trường Nhạc Hầu Lưu Hạ chính là: Hoa Lan.

Bóng dáng kia tựa hoa lại tựa lá, giống như thanh cao lại có nét linh hoạt kì ảo gợi cảm tươi đẹp. Thân ảnh ấy đứng lặng yên bên hồ sen, rèm mi dài đậm phủ rợp xuống đôi mắt đẹp tuyệt trần, trong vắt như trời thu lại mênh mang sóng gợn lăn tăn của hồ nước.

Gió thổi qua mang theo hương thơm mát phảng phất, thổi qua dung nhan tuấn lãng của Trường Nhạc Hầu khiến hắn không thể không nghĩ tới câu thơ: « Hoa khai kham chiết, trực tu chiết – Mạc đãi vô hoa không chiết chi »

Để chắc chắn bóng hình kia là chân thực, Trường Nhạc Hầu Lưu Hạ nhìn trừng trừng dáng người kia, y phục vì gió thổi mà có chút xô lệch, phất phơ. Tự như thần xui quỷ khiến, hắn bước nhanh đến gần đưa tay kéo chặt người ấy vào ngực mình. Đôi cánh tay mạnh mẽ khóa chặt nam tử nhu mĩ đang vẫy vùng chống cự trong lòng. Trong thoáng chốc đôi mắt vô hồn kia bắt đầu xao động và nhanh chóng hiện lên sắc thái kinh hoảng, sợ hãi cùng với vẻ nhút nhát lo âu của chú nai lọt vào vuốt sói…

Mà ánh mắt nai đó vừa hợp với ngũ quan tinh xảo ôn nhuận, càng làm tăng nét quyến rũ xinh đẹp của dung nhan vốn đã như ngọc mài. Bị bất ngờ, còn không kịp khép lại tà áo xộc xệch, nam tử chỉ có thể yếu ớt chống cự ấm ứ những tiếng kêu đứt quãng trong cổ họng, rơi vào tai hắn chẳng khác nào tiếng rên rỉ đầy kích thích.

Hắn xấu xa cố ý hất tay người trong lòng, giật bung cổ áo, đôi bàn tay thẳng thừng đưa vào sờ loạn trong ngực.

« Ngươi, ngươi là người phương nào… sao dám xông vào ngự hoa… A… không, không được…»

Vì chống cự mà hơi thở nam tử đã mấy phần rối loạn, Trường Nhạc Hầu Lưu Hạ còn không e ngại đem xuân y đơn bạc của người ấy giằng xé khiến cổ áo tuột xuống hai bờ vai. Tiết xuân phong hàn, khuôn ngực trắng nõn để trần trước gió khiến nam tử run lẩy bẩy, Lưu Hạ thấy vậy vòng ôm càng xiết chặt. Bởi vì chiếc áo bị xé một nửa vẫn hững hờ ngang khuỷu tay, cư nhiên lại trở thành dây trói khiến hay cánh tay mảnh mai không thể nào cựa quẫy, nam tử chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán khủng hoảng nhìn hắn đầy trách cứ, cảnh cáo, nhưng cái nhìn chỉ như dầu đổ thêm vào ngọn lửa bá đạo đang cháy phừng phừng, không khiến tình thế cải thiện thêm chút nào.

« Mau dừng tay! Ngươi có biết mình đang làm cái gì không… »

« Không! »

Tựa hồ trách cứ nam tử phá hư phong cảnh đẹp như tranh và tình đẹp như thơ này, Lưu Hạ cởi thắt lưng bên hông đối phương, không chút do dự cúi xuống môi của y, làm cho mấy tiếng mắng mỏ hóa thành những tiếng kêu nho nhỏ vô ý nghĩa: « Ô… ô… »

Hưởng thụ âm thanh như chim hoàng oanh vào buổi xuân mãn ý líu lo hát ca, Lưu Hạ dứt khỏi phiến môi, cười tà ác buông cánh tay đỡ lưng nam tử, quả nhiên không ngoài dự đoán thân hình đó đột ngột mất đi lực đỡ hư thoát chỉ còn kịp khép nhẹ mi mắt, hơi thở dài chưa kịp lấy lại đã mềm mại ngã xuống cỏ xanh. Y phục không được thắt ngay ngắn hoàn toàn bung mở đem toàn bộ đường cong ưu mỹ mê người của chủ nhân bán đứng trước tầm mắt người lạ.

«..… », hạ thể chẳng nhịn được hơn trở nên cương cứng nóng bỏng, Lưu Hạ cúi người xuống nhẹ nhàng vén vạt áo che đậy hững hờ thân thể người kia, lòng bàn tay thô ráp tùy ý cọ sát bừa bãi tại trường tu xinh đẹp tuyệt trần giữa cặp đùi non khiến cho thiếu niên càng run rẩy mãnh liệt hơn! Đột nhiên bị kích thích, xúc cảm xuất hiện liên tiếp nhưng điều đó càng làm lòng tự tôn của y dâng tràn, cảm giác nhục nhã, thiếu niên phát ra những âm thanh rên rỉ mập mờ: « Ư… A a… »

« Thoải mái sao? » – cười cười, Lưu Hạ dĩ nhiên sẽ không quên chú ý ánh mắt đã trở nên ngây dại của y, bàn tay tăng thêm lực xoa nắn đồng thời kéo một chân thon dài gác lên vai. Hắn mò ôm lấy thắt lưng y, đặt môi lên nhũ hoa mà hung hăng cắn mút một hơi làm cho y chưa kịp đề phòng trong nháy mắt thân hình mảnh khảnh run lên, ưỡn về sau.

« Ô… »

Thanh âm thê lương rền rĩ khiến Lưu Hạ càng hưng trí đùa giỡn, hắn chậm rãi nhả ra, vươn đầu lưỡi linh hoạt liếm lấy đầu nhũ đã bị mình mút tới sưng hồng, giảo hoạt dùng chiếc cằm thanh tú cọ cọ, lại xoay quanh hai viên nhũ hồng liếm tới, đem khoái cảm tê dại đánh vào bộ não đã mười phần hỗn loạn.

« Yaaaa… A… Ư, ư —— », khuôn ngực bị ướt át kích thích khiến cho cả người tê dại, nhưng khốn khổ thay miệng y đã bị Lưu Hạ nhét sợi thắt lưng lụa vào nên không thể làm cách nào khác ngoài lắc lư đầu, mái tóc đen huyền xổ tung trên nền cỏ xanh mượt, hưng phấn khó nhẫn nại.

Lưu Hạ nhận ra người dưới đã bị mình liếm cắn tới hô hấp khó khăn, phòng ngừa các ‘hành động’ tiếp theo có thể khiến y ngạt thở nên hắn cúi thấp chậm rãi rút dải lụa ra, tiếp theo không chút nương tình hút mạnh khuôn ngực đang gắng gượng nhấp nhô dưới thân mình. Theo nhịp mút của hắn là những âm thanh rên rỉ ngắn ngủi, nam tử hai mắt mở to rồi lại nhắm chặt, ngửa đầu ngã xuống…

« Tốt, thân thể thật nhạy cảm … mới màn tiền hí cũng đã hưng phấn không kiềm nén được sao? » Lưu Hạ bất đắc dĩ cười gượng, đem thân thể mềm nhũn hư thoát đặt hoàn toàn trên nền cỏ, đôi bàn tay ấm áp nắm chặt phân thân dựng đứng của y, mạnh mẽ xoa vuốt, bên trên lại hướng đến hai phiến môi mỏng dịu dàng thổi một hơi…

Dưới sự kích thích của Lưu Hạ, bắp đùi nam tử co rút hai cái rồi cơ bụng cũng mãnh liệt co thắt không kém, hô hấp dồn dập liên tục nổi lên. Hưng phấn bất ngờ khiến y mở to mắt, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương đang đem ánh mắt chế giễu nhìn mình, thiếu chút nữa thần kinh bị ép căng thẳng đến nỗi ngất đi lần nữa.

« Không cho phép ngươi té xỉu nữa nha… », cảm thấy hơi thở người kia rối loạn, Lưu Hạ vội vàng tăng nhanh tốc độ vuốt ve phân thân nam tử, hắn mơn trớn nhiệt tình khiến người dưới thân dục tử dục tiên giãy dụa thân thể, khép hờ mắt phát ra những tiếng âm ư mất tự chủ…

« Không… Ư… Không nên… Không nên a… A… »

« Tại sao không nên đây? Ngươi đã sung sướng thành như vậy… » – Lưu Hạ cười cười tiếp tục chà xát phân thân đang bị kích thích nhạy cảm hết mức khiến cho nam tử ngay cả khí lực gào thét cũng bị tước mất. Hắn còn dùng một đầu ngón tay gạt chút dịch từ nam căn, dịch theo ngón tay kéo thành sợi tơ. Một cỗ sóng nhiệt vỡ tung khiến y cảm thấy xấu hổ cùng cực, nhân lúc hắn lỏng tay y chật vật giải phóng được hai chân vẫn bị giữ chặt, tự tách chúng ra xa. Điều này lại càng quyến rũ Lưu Hạ, khiến đôi bàn tay hắn càng dễ hoạt động, xoa nắn y: « Yaaaaa.. A… A a… Ư… Không… đừng xoa nơi đó… Đừng… Ư a… »

« Không nên sao? Nhưng thân thể của ngươi tựa hồ rất thích đó… » – Lưu Hạ tà tà gian ác thở nhẹ lên khuôn mặt đỏ rần rần của nam tử, đột nhiên nắm chặt nam căn đang trương cứng khiến y há miệng kêu đau. Nhân tiện, đầu lưỡi hắn thừa cơ lẻn vào khoang miệng thơm tho, cuốn chặt lấy cái lưỡi mềm mại đang cuống cuồng trốn tránh, bá đạo xâm lăng. Nam tử chậm rãi mở ánh mắt vô thần, phần miệng bị buộc hé mở trượt xuống chút nước miếng hưng phấn, phần thân thể ở trong lòng bàn tay Lưu Hạ không tự chủ được hơi co giật…

« Ô… Ô… »

« Thoải mái đến ngay cả ý thức cũng mơ hồ sao? » Cắn cắn vành tai nam tử, Lưu Hạ dùng ngón tay gẩy gẩy trên đường cong phân thân làm cho thần trí y lại một phen nhộn nhạo. Sau cơn co rút lại là một trận thanh âm nức nở, cả người nam tử dễ chịu giống như đóa lan sau cơn mưa mùa hạ, y nằm trong *g ngực Lưu Hạ tựa như một đóa hoa đang nở…

« Ngoan… chịu khó một chút… », hài lòng liếm liếm hầu kết đang di chuyển lên xuống của y, Lưu Hạ buông tay khỏi nam căn dựng đứng rồi nâng nhẹ mông y lên. Tìm kiếm đến cúc huyệt, hắn dùng đầu ngón tay xoa nắn cửa mình rồi dần dần lẻn vào trong, người kia bắp đùi căng cứng, hờn dỗi rên lên một tiếng liền phát tiết!

« Ngươi không ngoan nha, cần trừng phạt… » – cười xấu xa ôm lấy thân hình mềm nhũn sau khi phóng xuất, Lưu Hạ đặt y nằm xuống cỏ, một tay tiếp tục vuốt nhẹ phân thân, tay còn lại vươn ngón trỏ, nhắm trúng cúc huyệt đưa vào rồi khe khẽ di chuyển trong nội bích mềm ấm.

« Ư, ư a… » – dồn dập thở hào hển, nam tử co bắp đùi trắng nõn tú mĩ, nâng thân mình bò trên cỏ bằng cả tứ chi, mái tóc đen nhánh xõa tung như thác nước đổ xuống nền cỏ xanh mượt!

« Đã ươn ướt rồi, ngươi đợi không kịp sao… », dùng ngôn ngữ đùa giỡn ý thức nam tử, ngón tay giữa không lưu tình liên tục mở rộng, hắn lại cố ý đưa thêm ngón trỏ vào, kích thích dục vọng đối phương dâng trào. Khi Lưu Hạ thuần thục ra vào, phân thân của nam tử lại bắt đầu dần dần cương lại, chậm rãi trong bàn tay kia của hắn đứng lên!

« Không được… Ta không được… Nha a… » Sau huyệt bị xoa ướt át một mảnh, bên tai nghe được tiếng động ma sát của ngón tay ra vào, nam tử gập duỗi chân dài muốn quỵ xuống lại bị Lưu Hạ dùng sức buộc giữ lại tư thế quỳ! Một lớp sóng phấn khích dâng tràn đem thân thể y đắm chìm trong * loạn, chỉ cần một cơn gió xuân nhẹ phảng phất qua *g ngực cũng khiến cảm giác tê dại lan tỏa, y không thể không kêu khẽ một tiếng.

« Ư ư thật thoải mái… A… A a… »

« Cảm thấy sao? Thêm ngón nữa vào nha… »

« Yaaaaa.. Nha —— không, không thể… A —— a ————», cặp chân dài chà xát run rẩy trên mặt cỏ, thân thể nam tử cứng ngắc căng thẳng kẹp chặt ngón tay Lưu Hạ, không ngờ rằng điều đó chỉ khiến hạ thể mình bị xoa nắn mãnh liệt hơn mà thôi! Luật động ra vào làm cho y chỉ kịp: «A… »

Thở dài thoát ra khỏi miệng, lực đạo kẹp phía sau cũng giảm, Lưu Hạ thuận lợi đẩy sâu vào trong, thăm dò tới nơi sâu nhất huyệt động.

« …..! » Mở to hai mắt lắc lư đầu, khoái cảm hưng phấn từ sau huyệt truyền đến khiến thân thể y nhạy cảm, thoải mái đến độ chỉ tiếp xúc đơn thuần từ y phục cũng có thể bất tỉnh! Bị kích thích tới ngất xỉu, lại bị xoa nắn tới tỉnh lại, khoái cảm tuần hoàn cứ giao triền liên tục làm những giọt nước mắt hưng phấn theo khóe mắt rơi xuống… Đẹp như hoa lê trong mưa, đẹp tới động lòng….

« Ngoan… hít sâu, ta muốn tiến vào… », chậm rãi thu hồi đầu ngón tay, Lưu Hạ đem phân thân của mình nhắm ngay lối vào cúc huyệt sớm đã bị khai mở của nam tử. Tuy là kích thước có sự khác biệt, nhưng khi hắn thay phiên tập kích vào nam căn y, cúc huyệt kia tuy rất nhỏ lại không thể làm gì khác ngoài co rút mở rộng, đón nhận phân thân to lớn…

« A ——» – tiếng kêu thống khổ pha lẫn cùng khoái cảm sung sướng đồng thời cùng phát ra khi Lưu Hạ sảng khoái xé rách cơ thể nam tử tiến vào!

Giữ chặt thân thể suy yếu, bàn tay vẫn yêu thích không rời nam căn của y.

Dùng sức xuyên thấu cơ thể căng cứng, Lưu Hạ chín cạn một sâu kéo ra đưa vào, mà thân thể nam tử tại nơi tiếp xúc cũng phối hợp mở rộng hơn.

« Cắm đi vào nha… Vừa rút ra… lại tiến vào… »

« Ư… Ư… Ư a… A… Ư a ——», ý thức cùng thân thể đồng thời bị đùa bỡn liên tục, nam tử đã hết khả năng chống cự. Y chỉ có thể co quắp hai chân mỗi lúc một mãnh liệt, hai cánh môi mỏng hé mở hớp lấy không khí, cánh tay hua loạn, hạ thể giãy giụa, cơ bụng co rút. Nam căn bị xoa vuốt đồng thời sau huyệt được lấp chặt khiến y đạt tới cao trào nhục dục….

« Ư a ———— »

Lại một lần nữa phóng ra dịch thể trắng sữa đặc sệt, nam tử như bị rút cạn khí lực, nằm xụi lơ, hư thoát chết ngất trong vòng tay Lưu Hạ.

Thương tiếc dừng mắt nhìn dư vị cơn sóng tình vừa rồi còn vương trên thân thể đang run rẩy của nam tử, Lưu Hạ dịu dàng cởi ngoại bào của mình, đắp lên thân hình trắng nõn mới bị xé bỏ hết y phục kia, vuốt ve một lượt rồi đưa y trở lại bên bờ sen, Lưu Hạ đứng dậy yên lặng rời đi.

Khi hắn biết được người bị mình đùa bỡn hôm đó lại chính là độc sủng của chính cung Thái Tử đương triều – Tô Ngọc Lăng thì cũng đã là hai ngày sau và trong một hoàn cảnh không ai cười nổi.

Khi đó Tô Ngọc Lăng đang bị Thái Tử thô tục tàn bạo ôm vào trong ngực. Lưu Hạ nhìn y nhăn nhăn chân mày vô lực kháng cự lại hành vi đưa tay vào hạ bào trêu chọc của hoàng huynh không được, chỉ có thể bi ai nhượng bộ…

Nhìn thấy y muốn chết không xong nhắm chặt hai tròng mắt, tùy ý để cho thân thể mình bị Thái Tử vuốt ve điều giáo trước mặt bao nhiêu người lạ…

Nhìn y muốn cắn lưỡi trốn tránh lại bị bịt chặt miệng, cuối cùng bất đắc dĩ co rút xuất ra trong lòng Thái Tử Lưu Sắt…

Bất chợt người luôn luôn không tranh quyền đoạt vị, luôn luôn an nhàn thư thái Trường Nhạc Hầu cảm thấy, ngôi vị cao cao tại thượng thái tử kia, phải chăng cần thay người tọa?

Ghi chú :

Hoa khai kham chiết, trực tu chiết

Mạc đãi vô hoa không chiết chi

Hai câu thơ trích từ bài Kim Lũ Y của Đỗ Thu nương.

. Phiên âm :

Kim lũ y

Khuyến quân mạc tích kim lũ y

Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì

Hoa khai kham chiết, trực tu chiết

Mạc đãi vô hoa không chiết chi

. Dịch nghĩa:

Áo kim tuyến

Khuyến anh đừng tiếc áo thêu vàng

Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu

Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay

Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không

() Tên một điệu nhạc cổ

. Dịch thơ:

Áo kim tuyến

Chiếc áo thêu vàng, anh chớ tiếc

Khuyên anh hãy tiếc thuở xuân xanh

Hoa vừa lúc bẻ thì ta bẻ

Chớ để hoa rơi chỉ bẻ cành

(Bản dịch: Tương Như)

Bonus thêm là có vẻ tác giả rất thích bài thơ này, cụ thể là trong một truyện khác, cũng dựa trên bài thơ này mà tác giả viết một bộ cũng H, NP không kém là truyện Kim Lũ Y, truyện đó còn hài nữa chứ.

Trường tu: mình nghĩ đấy là cách gọi khác của nam căn/phân thân.