Chương 869: Diệt Thần Kính

Suốt một ngày một đêm, Cơ Động mới từ trong hôn mê tỉnh lại, thân thể hắn đã tốt hơn nhiều. Huyết mạch của Địa Long Tổ có năng lực khôi phục mạnh mẽ, hơn nữa có thêm tác dụng của sinh mệnh chi hạch, sinh mệnh chi nguyên cùng với bốn đồng bạn am hiểu trị liệu. Lúc này hắn đã hồi phục bảy thành thực lực.

Trong khoảng thời gian Cơ Động hôn mê, ngoài hắn ra, không một ai trong các Thiên Can Thánh Đồ nghỉ ngơi. Tất cả yên lặng thủ hộ cho Cơ Động. Bọn họ đều hiểu, nếu không nhờ hắn thì e rằng khó có thể toàn thân trở ra. Lực lượng một người của Cơ Động đã chống đỡ cho tất cả mọi người.

Ngay khi tình trạng của Cơ Động đã ổn định, Trần Tư Tuyền bắt đầu giải thích:

- Thời điểm khi đối mặt với sáu gã Tử bào đại tế ti, Cơ Động có ít nhất mười phương pháp là gián đoạn đỉnh cấp siêu tất sát kỹ của dp.

Nhưng tại sao hắn lại không làm như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thời gian càng lâu thì bọn họ sẽ càng bất lợi. Áp lực mà Lang Thiên Ý và A Kim đang phải chịu đựng quá lớn, năm người ở tầng chót của nội bảo cũng không có biện pháp khi đối mặt với ba đầu thập giai ma thú. Vì thế, ngay lúc đó, Cơ Động đã lựa chọn một phương thức khiến cho mn không thể hiểu nổi, cũng vì vậy mà hắn mới bị thương nặng.

Hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Cơ Động chỉ cảm thấy máu huyết và ma lực trong cơ thể mình bắt đầu tăng tốc độ vận chuyển. Tuy vẫn còn thấy suy yếu, nhưng thân thể đã sảng khoái hơn.

- Cám ơn mn.

Ánh mắt Cơ Động đảo qua tất cả mn, sau đó cuối cùng dừng lại trên người Trần Tư Tuyền. Thiên Cơ khẽ thở dài:

- Người nói cám ơn phải là chúng ta mới đúng. Nếu không vì trì hoãn đám tử bào đại tế ti để chúng ta đắc thủ thì ngươi cũng không bị thương nặng đến thế.

Cơ Động lắc lắc đầu:

- Đừng nói điều này. Chúng ta là đồng bọn, là huynh đệ. Huống chi tình huống lúc đó không có lựa chọn nào khác, dù sao Hắc Ám Thần miếu cũng là địa phương tập trung chủ lực của Hắc Ám Ngũ Hành đại lục. Một khắc chúng ta còn ở đó, thì sẽ càng nguy hiểm thêm một khắc. Ta có thể cảm giác được, pháp trận bên trong nội bảo đã khôi phục lại ma lực. Không ai biết chúng sẽ lại vận chuyển bao nhiêu vũ khí bí mật đối phó với chúng ta. Vì thế, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. mn không cần tự trách, đó là quyết định của ta. Lúc đó, tất cả mn có thể phát huy ra thực lực của mình, thắng lợi của trận chiến này không phải thành công của một người, mà là của toàn thể chúng ta.

Diêu Khiêm Thư là người quen biết Cơ Động sớm nhất. Vì thế hắn luôn nói thẳng:

- Cơ Động. Ta muốn biết chuyện tối qua là như thế nào? Tại sao một đỉnh cấp siêu tất sát kỹ lại chỉ tập trung trên người ngươi? Tình huống đó, cho dù ngươi có linh hồn lực Thánh cấp cũng khó có thể giải trừ. Mau nói cho ta biết đi, nếu không thì thật là khó chịu.

Cơ Động mỉm cười đáp:

- Khi ta đưa hai tay về phía trước, có phải ngươi cảm thấy ta điên rồi hay không?

Nghe Cơ Động hỏi, thần sắc Diêu Khiêm Thư trở nên cổ quái, hắn thành thật gật đầu:

- Đúng là có cảm giác này.

Trần Tư Tuyền bên cạnh khẽ thở dài:

- Không chỉ hắn, mà ngay cả ta lúc ấy cũng có cảm giác là ngươi điên rồi. Ta hoàn toàn không biết ngươi đang muốn làm gì.

Cơ Động quay đầu nhìn Trần Tư Tuyền một cái rồi cười khổ nói:

- Vì thế nàng đã chuẩn bị khi đỉnh cấp siêu tất sát kỹ đánh tới, sẽ lao tới cản nó cho ta phải không?

Lời vừa nói ra, các Thiên Can Thánh Đồ đồng thời biến sắc. Nhất là những người có ý với Cơ Động như A Kim và Lam Bảo Nhi không tự giác được phải cúi đầu. Trần Tư Tuyền có thể hành động như thế vì Cơ Động, các nàng còn có cơ hội gì đây? Huống chi, cho dù Trần Tư Tuyền có làm thế, cũng vẫn không thể đánh động được hắn.

Trần Tư Tuyền thản nhiên cười đáp:

- Chỉ Vĩnh Hằng CHi Khải mới ngăn cản được một phần của công kích đó. Ít ra, bảo trụ được tính mạng của ngươi thì không thành vấn đề.

Tuy nói như vậy, nhưng lúc ấy khi ĐỈnh Cấp siêu tất sát kỹ đánh tới Cơ Động, nàng sử dụng Vĩnh Hằng Chi Khải đồng thời phát động năng lực của chín hạt bổn mạng hồng liên. Chỉ là điều này nhất định phải thực hiện trong tình huống Cơ Động không đề phòng mới được. Nàng luôn theo sát hắn, đương nhiên không thể dễ dàng phát động. Chỉ khi Cơ Động đối mặt với Đỉnh Cấp siêu tất sát kỹ, trong nháy mắt đó, Trần Tư Tuyền mới chân chính phát huy được uy lực của bổn mạng hồng liên.

Cơ Động dời ánh mắt khỏi người Trần Tư Tuyền, bởi vì hắn thật sự không dám nhìn nữa. Cơ Động không thể lý giải được tại sao nàng lại tốt với mình như vậy, càng muốn báo đáp lại nàng thì càng có cảm giác nợ nàng nhiều hơn, Cảm giác này không tốt lắm, bởi hắn không thể không thừa nhận, trong nội tâm mình tràn ngập hình bóng của Liệt Diễm, đã có một góc dành cho Trần Tư Tuyền.

- Hành động của ta lúc ấy đương nhiên không phải vô nghĩa, bởi vì ta đang sử dụng kỹ năng Diệt Thần Bích, chỉ như vậy mới có năng lực ngăn cản công kích trong tích tắc. Giống như Ngũ Hành bích, chỉ dùng một loại phương thức đặc thù phát ra, ngay cả ta cũng không rõ lắm, Nhưng có thể khẳng định một điều, một khi thi triển Diệt Thâng Bích sẽ tiêu hao một chút ma lực, nhưng bản thân nó sẽ không tạo ra chút ma lực ba động nào. Ta không ngừng phóng thích Diệt Thần Bích để chúng tụ tập lại với nhau, đế cuối cùng ta cũng không biết mình đã chất chồng bao nhiêu tầng. Sau đó chỉnh hướng cho chúng quay về phía nội bảo.

Trần Tư Tuyền giận dữ nói:

- Ngươi cho là hành động của mình nhất định sẽ thành công sao?

Cơ Động nhoẻn miệng cười:

- Đúng vậy. Lúc ấy ta biết, mình nhất định có thể thành công. Điểm này không thể nghi ngờ. Chẳng qua, đại giá phải trả cho thành công này là bao nhiêu ta không thể biết được. Bởi vì trước đó không lâu ta vảm nhận được Diệt Thần Bích có tác dụng khúc xạ nhất định.

Số Diệt Thần Bích chất chồng và có năng lực khúc xạ được mệnh danh là Diệt Thần KÍnh. Tuy cái giá phải trả không nhỏ, nhưng lại mang tới cho ta một tầng nhận thức hoàn toàn mới về Diệt Thần Bích. Nếu còn có lần sau, chắc chắn sẽ không phải chật vật như thế. Hiện tại ta rất tin tưởng, Diệt Thần Kích chính là Sáng Thế thần kỹ. Sử dụng Diệt Thần Kính khiến ta sắp chạm tới tầng thứ bảy của Diệt Thần Kích. Coi như là một chuyện tốt.

Cơ Động không nói nhiều về hoàn cảnh nguy hiểm lúc đó, nhưng các Thiên Can Thánh Đồ biết hắn cố ý làm vậy là không muốn mn lo lắng. Ai cũng hiểu khi hắn sử lựa chọn sử dụng Diệt Thần Kính đã thừa nhận áp lực khổng lồ như thế nào. Thấy mn nhìn mình với ánh mắt quái dị, Cơ Động mỉm cười nói:

- Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa Đỗ Minh, Bảo Nhi, cho ta xem các ngươi chiếm được những thần khí gì, thu hoạch của chúng ta lần này tương đối khá. Chẳng những hai kiện thần khí tới tay, mà còn giết chết và làm bị thương không ít Hắc Ám ma sư. Giảm bớt một tên thì tại thời điểm Thánh CHiến, áp lực mà đại lục chúng ta thừa nhận cũng bớt đi vài phần.

Tuy mn đều biết hắn đang cố ý chuyển đề tài sang chuyện khác, nhưng không ai có ý định hỏi thêm chuyện gì.

Đỗ Minh cung kính nói:

- Lão sư. Ta chiếm được Băng Thần Mâu.

Vừa nói xong, tay phải hắn nâng lên.Một đạo hắc sắc quang mang phụt lên, trong sự chớp động của quang mang, một thanh trường mâu có hình thức cổ xưa, mặt trên khắc vô số ma văn màu đen xuất hiện.

Chuôi trường mâu này rất kỳ lạ. tuyệt đại bộ phận đều có màu đen. Chỉ có mâu phong dài bảy tấc, có màu trắng giống như băng cứng. Một cỗ hàn ý lành lạnh xuất hiện tràn ra xung quanh khiến cho nhiệt độ trong không khí chợt giảm xuống.

Không hề nghi ngờ, đây chính là một kiện thần khí Nhâm Thủy hệ chuyên công kích. Tay cầm Băng Thần Mâu, khí tức của Đỗ Minh khác trước rất nhiều, tu vi của hắn đã đạt tới bảy mươi chín, lúc này có thêm thần khí, Đỗ Minh sắp đột phá được Bát Quan.

Lam Bảo Nhi tới bên cạnh Đỗ Minh, nàng nhẹ nhàng nói:

- Thần khí Nhược Thủy Tử Lăng.

Nương theo sau thanh âm của nàng, một trường lăng màu tím đột nhiên xuất hiện, ánh sáng huyễn lệ phát ra xung quanh quấn quanh người Làm Bảo NHi. Hiển nhiên kiện thần khí Nhược Thủy Tử Lăng có năng lực thiên biến vạn hóa, nhưng uy lực như thế nào thì còn cần phải kiểm tra mới được.

Trong mắt Cơ Động toát ra thần quang điện xạ:

- Hay lắm!!! Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ chúng ta rốt cục đã tập hợp đầy đủ thần khí, đã có năng lực ngạnh kháng với Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ.

Nói tới đây, hắn chậm rãi đứng lên nhìn về phương hướng Hắc Ám Thần miếu phía xa:

- Bất luận là lúc trước Hắc Ám Thiên Cơ đang ở đâu, có lẽ hiện giờ đã trở về Hắc Ám Thần miếu. Nơi này cách Hắc Ám Thần miếu trên dưới ngàn dặm,với tu vi của Hắc Ám Thiên Cơ không thể tra xét tới đây. mn mau lấy Hắc Ám Tinh Miện ra hấp thu, sau đó rời khỏi nơi này.

Vừa nghe Cơ Động nói, Diêu Khiêm Thư buồn bực lẩm bẩm:

- Nếu có thể thu hết những hắc ám tinh miện từ một chiêu cuối cùng của ngươi thì tốt quá. Hơn một ngàn khỏa đó! Nếu có thể hấp thu, mỗi người chúng ta ít nhất có thể tăng thêm một cấp bậc.

Nóng lòng nhất trong các Thiên Can Thánh Đồ không phải người có tu vi thấp nhất - Đỗ Minh, mà chính là Diêu Khiêm Thư. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đồng bạn đều có thể sử dụng thần khí của mình, riêng hắn phải đạt tới Cửu quan mới có thể sử dụng. HIện tại ma lực của Diêu Khiêm Thư đã đạt tới cấp tám mươi sáu, khoảng cách tới cấp chín mươi không còn xa.

Tuy đại lượng hắc ám tinh miện cuối cùng không lấy được, nhưng trước mặt mn vẫn có mấy trăm khỏa. Trong đó thu hoạch của A Kim phong phú nhất, tiếp theo là Lang Thiên Ý. Hai người thủ hộ bên ngoài, vì thế chém giết hắc ám ma sư cũng nhiều hơn.

Số lượng hắc ám tinh miện của Cơ Động không nhiều, nhưng xét về phẩm chất thì có thể nói là độc nhất vô nhị. Tinh miện Bát quan có mười khỏa, trọng yếu nhất chính là có hai khỏa Cửu quan Thổ Hệ tinh miện.

Lang Thiên Ý còn có thể thu liễm tâm tình của mình, còn Miểu Miểu thì không cần quan tâm. Nàng hớn hở nhìn khỏa tinh miện cửu quan trong tay Cơ Động, sau đó nhào tới chụp lấy. Mặc dù nó không thể trực tiếp đề thăng tu vi của nàng thêm một cấp, nhưng nửa cấp thì không thành vấn đề. Phải biết rằng, hai gã Thổ hệ tử bào đại tế ti mà Cơ Động đã chém giết đều có tu vi vượt qua chín mươi lăm cấp. Loại tinh miện trân quý như thế này không phải tùy tiên có thể lấy được.

Bởi vì ma sư có thuộc tính bất đồng, vì thế không có khả năng chia đều cho nhau. Lần này, A Kim và Lang Thiên Ý coi như có được lợi ích lớn nhất, nhưng thu hoạch của những người khác cũng không tồi. Chỉ có Mạt Nhi, bản thân là hắc Ám ma sư mới không thể hấp thụ những tinh miện này.

Nhìn mn ngồi yên một chỗ bắt đầu hấp thụ tinh miện, một mình Mạt Nhi đi sang chỗ khác, nhìn rất cô đơn. Thiên Cơ tới bên cạnh nàng, mỉm cười hơi:

- Đang nghĩ gì thế?

Mạt Nhi nhìn hắn một cái rồi hỏi:

- Vân! ngươi có biết rằng, thật ra ta không tin các ngươi là Thiên Can Thánh Đồ của Quang Minh Ngũ Hành đại lục đâu. Thậm chí, có đôi lúc ta vẫn cho rằng các ngươi là tay chân của Hắc Ám Thiên Cơ tới bắt ma sư, muốn tiêu diệt liên minh phản kháng thiên cơ, vì thế mới giả vờ hợp tác với chúng ta.

Thiên Cơ mỉm cười hỏi:

- Hiện tại không còn loại ý nghĩ này chứ. Hành động của chúng ta lần này đã đủ chứng minh rồi chứ.

Mạt Nhi lè lưỡi, nàng nói:

- Đương nhiên. Các ngươi có thực lực tiêu diệt những ma sư đó, còn mạnh hơn cả liên minh phản kháng thiên cơ của chúng ta, cần gì phải gạt chúng ta. Cha của ta nhất định sẽ rất cao hứng, có sự trợ giúp của các ngươi, chúng ta sẽ có cơ hội vùng lên chống lại Hắc Ám Thần miếu.

Nhìn vẻ hưng phấn trong mắt Mạt Nhi, Thiên Cơ nhịn không được vuốt đầu nàng:

- Những năm này, đáng lẽ ngươi phải được trải qua cuộc sống vô ưu vô lựu mới đúng.

Mạt Nhi gạt tay Thiên Cơ ra, nàng xoay người lại nhìn hắn:

- Lại muốn nói ta còn nhỏ đúng không?

Nhìn bộ dạng phẫn nộ của nàng, Thiên Cơ không khỏi mỉm cười nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Dáng người Thiên Cơ thon dài, chiều cao không kém Cơ Động, Mạt Nhi phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt hắn:

- Đương nhiên là không! Ta đã là một đại cô nương, có thể chấp hành nhiệm vụ của tổ chức.

Thiên Cơ bật cười nói:

- Được. Được. Nói ngươi là một đại cô nương không được sao? Chỉ là bộ dạng tức giận lúc này của ngươi thật sự rất đáng yêu.

Mạt Nhi mân mê cái miệng nhỏ nhắn:

- Vân. Ta vốn tưởng rằng ngươi là một người tốt, ai ngờ ngươi cũng giống đại thúc yêu quái luôn khi dễ ta.

Thiên Cơ bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đừng gọi Cơ Động là đại thúc, luận tuổi tác, ta còn lớn hơn cả hắn. Chẳng lẽ ta không được gọi là đại thúc sao?

Mạt Nhi dùng sức lắc đầu:

- Đương nhiên là không giống rồi.

Thiên Cơ có đó tò mò hỏi:

- Có điều gì không giống?

Mạt Nhi nói :

- Bởi vì ánh mắt của các ngươi khôn giống nhau, ta có thể cảm nhận được sự tang thương trong mắt hắn, sao có thể chỉ hơn hai mươi tuổi được. Chẳng lẽ ngươi không biết điều này?