Chương 723: Thiên Ti Ma Vực.

“Các hạ muốn đấu thế nào?” Cơ Động thản nhiên hỏi.

Lâm Bách Xuyên trầm giọng đáp: “Ta vừa nói, ngươi đem đến sự nhục nhã cho Lâm gia. Chuyện này đương nhiên sẽ do ta giải quyết với ngươi. Loan muội, lùi lại đi. Để ta nhất quyết sinh tử với tên nhóc này.”

"Không, Bách Xuyên, để cho muội đi. Tu vi của chúng ta tương đương nhau. Huynh còn là gia chủ của Lâm gia nữa, Lâm gia không thể không có huynh." Lâm Loan vội nói. Lời của nàng cũng nhận được sự đồng tình của Trần Hiểu Phong đang đứng quan chiến. Trần Hiểu Phong đương nhiên muốn người ra tay là Lâm Loan chứ không phải Lâm Bách Xuyên. Chẳng may Lâm Loan gặp điều gì đó ngoài ý muốn thì vẫn còn Lâm Bách Xuyên, quan hệ giữa Lâm gia và hoàng thất cũng không đến mức sụp đổ. Còn nếu Lâm Bách Xuyên thực sự có mệnh hệ gì thì coi như xong, mọi việc sẽ cực kỳ rắc rối.

Lâm Bách Xuyên lắc lắc đầu, “Loan muội, muội không hiểu đâu. Có một số việc mà người đàn ông nhất định phải làm.”

Đúng lúc này, giọng nói cao ngạo mà trong trẻo kia lại vang lên bên tai họ, “Các người không cần thương lượng nữa, cùng lên đi.”

Lâm Bách Xuyên cùng Lâm Loan đều quay đầu lại, giận dữ nhìn về phía Cơ Động. Lâm Bách Xuyên trầm giọng hỏi: “Người trẻ tuổi, ngươi biết mình đang nói gì không?”

Cơ Động thản nhiên đáp: “Các ngươi đã cho rằng ta đem đến sự nhục nhã cho Lâm gia, vậy nói thêm vài câu nữa chắc cũng chẳng thành vấn đề đúng không? Xem phu thê hai người các ngươi tình thâm ý trọng như vậy, cũng chẳng cần thương lượng nữa đâu. Cùng lên là được. Nếu các ngươi thua, ta cũng chẳng cần máu của ai để rửa sạch cả. Coi như đặt một dấu chấm hết cho cái hôn sự này của Tư Tuyền đi. Sau này, Lâm gia các ngươi đừng cuốn lấy nàng nữa.

Mấy lời tùy ý này của Cơ Động làm Lâm Bách Xuyên tức đến trợn tròn mắt. Từ khi thành danh đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị miệt thị như vậy. Luận tuổi, vợ chồng hắn cũng đã hơn năm mươi, luận thân phận, Lâm Bách Xuyên lại càng là gia chủ Lâm gia. Bị một tên nhóc nhiều lắm cũng chỉ hai mấy tuổi đòi lấy một đấu hai, làm hắn không thể kiềm chế nổi lửa giận trong lòng.

Lâm Loan tức giận quát lên một tiếng, thân hình cũng theo đó mà chuyển động. Hai cánh tay dang ra hai bên, ánh sáng màu xanh hóa thành một quang cầu như thực chất bao bọc quanh người nàng. Một bông hoa sáu cánh màu trắng sữa đột ngột hiện ra sau lưng, đúng là biến hóa của Ất Mộc Đồ Đằng.

Trên đỉnh đầu Lâm Loan, Âm Miện bát quan tám mươi sáu cấp lóe lên quang mang u ám, nàng vừa phóng thích ma lực ra, một lượng lớn thực vật trong hoàng cung đều theo đó mà xao động. Khí tức sinh mệnh dày đặc như sóng biển ngưng tụ về phía đầu nàng. Nhất thời, phía trên hoàng cung bịt kín một lớp quang mang màu xanh lục. Dưới lớp ánh sáng này, tuy vẫn có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng như đang đeo kính râm giống kiếp trước của Cơ Động vậy, ánh sáng mặt trời đã bị che khuất hơn một nửa.

Khí tức tràn đầy sinh cơ tràn ngập cả diễn võ trường. Cơ Động mơ hồ cảm thấy mình như đang đi tới một thế giới khác, đây không còn là diễn võ trường nữa, mà là một khu rừng nguyên sinh do dây leo đã sinh trưởng hàng ngàn hàng vạn năm kết thành.

“Ma Vực.” Cơ Động trầm giọng quát. Hắn tuyệt đối không xem thường vợ chồng Lâm Bách Xuyên. Tuy hai người họ đều là bát quan ma sư, không phải cường giả chí tôn. Nhưng ma sư xuất thân từ một gia tộc lớn hoàn toàn khác với những ma sư bình thường. Bọn họ có những loại bí kỹ đã truyền thừa xuống hàng trăm, hàng ngàn năm, đây là thứ mà những ma sư bình thường không thể so sánh. Ở đồng cấp, ma lực phóng thích ra từ tay họ là một khái niệm hoàn toàn khác so với ma sư bình thường. Lúc giao thủ với Lâm Thiên Vũ, tuy nhìn như thoải mái, nhưng bất kể ở năng lực phản ứng hay cách ngưn tụ ma lực của hắn đều làm Cơ Động khá ấn tượng. Nếu không phải hắn có Phượng Vũ Long Xà Biến hộ thể và đã dung hợp với Thần Hỏa Thánh Vương Khải thì ba đòn kia của Lâm Thiên Vũ cũng đủ làm hắn bị thương nặng. Và dù là thế, đến giờ hắn vẫn cảm thấy hơi nhói đau ở lồng ngực. Phải sử dụng đến khí tức sinh mệnh trong Sinh Mệnh Chi Hạch để điều hòa lại vết thương.

"Cũng không tệ lắm, Ma Vực tên Thiên Ti. Tiểu tử, bà già này không giết những kẻ vô danh, nói ra lai lịch của ngươi." Tính tình của Lâm Loan vốn đã nóng nảy, giờ lại bị Cơ Động khiêu khích như vậy, nàng đã sớm mất đi sự kiên nhẫn. Nhưng kinh nghiệm thực chiến của nàng cũng rất phong phú. Biết rằng Cơ Động khó đối phó, nên vừa tiến lên đã phóng thích ra Ma Vực của mình.

Thấy thê tử đã ra tay, Lâm Bách Xuyên trầm mặc lùi sang một bên, lẳng lặng quan sát. Nguyên nhân lớn nhất làm hắn lo lắng chính là đến tận bây giờ, hai vợ chồng hắn vẫn chưa nhìn ra được tu vi của người trẻ tuổi này.

“Nói cho các ngươi biết cũng không sao.” Cơ Động vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không hề có một mảy may biến hóa vì Thiên Ti Ma Vực của Lâm Loan.

“Hôm nay ta trở về cùng Tư Tuyền, chắc chắn các ngươi sẽ cho rằng ta chỉ là một tên nhóc vô danh tiểu tốt không biết trời cao đất rộng là gì. Một bình dân nhỏ bé, dựa vào cái gì mà muốn sánh đôi với Đông Mộc Thánh Nữ. Chắc bệ hạ cũng cho là như thế đúng không? Và chắc chắn bệ hạ cũng cho rằng ta không thể đem đến nhiều lợi ích cho Đông Mộc Đế Quốc như Lâm gia. Nhưng cũng e ngại xuất thân của ta, nên coi như hạ thủ lưu tình, chỉ đuổi ra khỏi Đông Mộc Đế Quốc chứ không trực tiếp bắt lại. Sau đó, khi vị Lâm Bách Xuyên Lâm tiền bối này muốn liều mạng với ta. Bệ hạ mới tỏ rõ lập trường, muốn cho người bắt ta lại, đúng không?”

Tuy Cơ Động nói rất bình tĩnh, nhưng mỗi câu lại như dao sắc cứa vào lòng Trần Hiểu Phong.

Sắc mặt Trần Hiểu Phong dần xấu đi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Cơ Động nói rất đúng. Ngay cả Lâm Loan cũng dừng lại, không vội phát động công kích. Bọn họ cũng rất tò mò về lai lịch của thanh niên tóc trắng trước mặt này. Trống rỗng chui ra một người trẻ tuổi, lại có tu vi cao dọa người như vậy. Sao bọn họ có thể không bất ngờ cho được?

Cơ Động tiếp tục nói: “Ta hiểu, cho dù thế lực sau lưng ta có thể so sánh với Lâm Thiên Vũ huynh. Nhưng bệ hạ vẫn sẽ không chọn ta. Vì quan hệ giữa Lâm gia và Đông Mộc Đế Quốc luôn luôn chặt chẽ, gắn bó với nhau như cá với nước vậy. Nhưng nếu ta nói, thế lực sau lưng ta gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần Lâm gia thì sao? Bệ hạ sẽ nghĩ thế nào?”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Trần Hiểu Phong và Lâm Bách Xuyên đều trầm xuống. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự khiếp sợ trong mắt đối phươn. Tuy bọn họ sẽ không hoàn tin vào lời Cơ Động nói, nhưng người còn trẻ tuổi, thực lực lại cao như Cơ Động, nói không có thế lực nào chống lưng thì chắc cũng chẳng có ma nào tin.

Cơ Động lại gác hai tay ra sau lưng theo thói quen, ngẩng đầu nhìn Lâm Loan trên bầu trời, “Ta nói những điều này cũng không phải muốn trốn tránh, càng không phải muốn bệ hạ đổi ý. Mà chỉ muốn tuyên bố với các bị một điều, Tư Tuyền theo ta cũng không hạ thấp thân phận Đông Mộc Thánh Nữ của nàng. Vậy đi, để tại hạ tự giới thiệu về mình một lần.”

“Tên ta là Cơ Động, họ Cơ này chắc các vị cũng không quá xa lạ chứ?”

Trần Hiểu Phong cả kinh, nhịn không được hỏi: “Ngươi là hoàng thất của Trung Thổ đế quốc?”

Cơ Động gật gật đầu, “Không sai, tổ phụ ta là Bình Đẳng Vương Điện Hạ của Trung Thổ đé quốc. Huynh trưởng của ta là đương kim thái tử của Trung Thổ đế quốc – Cơ Dạ Thương.”

Nghe hắn nói tới đây, Trần Hiểu Phong chỉ cảm thấy trong đầu mình như đang có thứ gì đó nổ tung, làm đầu óc hắn trống rỗng, không nói ra lời. Ngay cả Lâm Bách Xuyên cũng như vậy, sắc mặt đại biến, vẻ quyết tuyệt lúc trước đã biến mất hoàn toàn.

“Bạo Quân, ngươi chính là Bạo Quân đã sáng tạo ra Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận? Thủ tịch trưởng lão Bạo Quân của Ma Sư liên hiệp trưởng lão hội?” Thiên Lộc thân vương thất thanh nói.

Cơ Động gật gật đầu, thản nhiên nói: “Không sai, Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận là do ta sáng tạo. Ông cố của ta là Thiên Cương miện hạ Cơ Trường Tín, bà cố là Đại Cát miện hạ Thượng Quan Ngâm Không. Sư tổ của ta là Thắng Quang miện hạ Âm Triêu Dương, sư mẫu là Thái Ất miện hạ Âm Chiêu Dung. Còn bản thân ta là Âm Dương song hỏa thánh đồ trong Thiên Can thánh đồ đương đại. Sau khi Tư Tuyền theo ta cũng đã gia nhập vào Thiên Can thánh đồ, hiện là Thiên Can Ất Mộc thánh đồ.”

Vừa nói, dao động ma lực nồng đậm chợt phóng thích ra từ trên người Cơ Động. Ngọn lửa màu kim và đen phân biệt cháy lên từ hai bên người hắn. Phải biết rằng, lúc này Cơ Động còn đang đứng trong Thiên Ti Ma Vực, nhưng dường như Ma Vực này của Lâm Loan không gây được chút ảnh hưởng nào cho hắn. Chuyện cười, nửa năm nay, hằng ngày Cơ Động đều ăn hành trong Ma Vực Long Toản Bá Hoàng của Long Hoàng, năng lực đề kháng với lĩnh vực gia tăng có thể tính theo gấp bao nhiêu lần. Sự uy hiếp từ Ma Vực của một bát quan ma sư đối với hắn mà nói cũng chẳng lớn lắm. Mà đến tận lúc này, Cơ Động vẫn chưa phóng thích ra Âm Dương Miện của mình. Nhưng cực hạn song hỏa đang cháy kia đã khẳng định thân phận của mình với Đông Mộc hoàng đế Trần Hiểu Phong.

Đã là hoàng đế thì tự nhiên sẽ không phải loại người không có đầu óc. Nhưng giờ đây, vị hoàng đế của Đông Mộc đế quốc này lại không nói nổi một câu, và với cục diện trước mắt này lại càng mất đi khả năng phán đoán.

Bạo Quân Cơ Động, đúng vậy! Chính mình nên sớm nghĩ đến cái tên này. Từ lúc Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận được sáng tạo ra, hai chữ bạo quân này đã vang vọng cả đại lục, vượt xa danh vọng của Lôi Đế. Chẳng qua phần lớn mọi người chỉ biết đến hai chữ Bạo Quân chứ không biết đến cái tên Cơ Động này. Vì vậy, khi nghe tên của Cơ Động, cũng chẳng ai nghĩ nhiều. Nhưng đến khi liên lạc nó với hai chữ Bạo Quân, trong lòng Trần Hiểu Phong nhất thời dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp.

Khó trách hắn còn trẻ mà đã cường đại đến vậy. Sau lưng hắn chính là bốn vị cường giả chí tôn a! Nói riêng hắn thôi đã là một nhân vật vô cùng nổi tiếng rồi. Hai lần đến Thánh Tà Đảo, sống sót sau đại kiếp nạn ở đó. Lại còn sáng tạo ra Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận, thân là người đứng đầu Thiên Can thánh đồ. Mỗi một việc thôi cũng đã đủ rung động rồi. Nếu tổ chức bình chọn người dưới năm mươi tuổi có sức ảnh hưởng nhất đại lục thì chắc chắn không ai có thể tranh đoạt được với hắn. Khó trách nữ nhi của mình lại nhất kiến chung tình. Lâm Thiên Vũ tuy cũng xuất sắc, nhưng nếu so sánh với Bạo Quân… Ừm, có thể so sánh sao?

Vì sao lúc đó mình không nghĩ tới điều này, trong lòng Trần Hiểu Phong âm thầm hối hận, chỉ một mình một người mà dám về cung với Tư Tuyền, lại còn biết rõ việc Tư Tuyền đã có hôn phu. Phần đảm lược này không phải ai cũng có a!

Trần Hiểu Phong có thể nghĩ đến, thì tự nhiên Lâm Bách Xuyên cũng tương tự. Hắn biết, lần này Lâm gia gặp phải rắc rối lớn rồi. Mà rắc rối này nên giải quyết ra sao đây? Nếu cứ buông tha Cơ Động, tùy ý để hắn ở bên cạnh Trần Tư Tuyền thì Lâm gia còn đâu thể diện để mà sống nữa? Nhưng nếu không thì phải giải quyết mọi việc bằng cách nào? Không nói đến việc vợ chồng mình có thể cầm chân hắn lại hay không. Riêng cái thế lực sau lưng kia thôi Lâm gia cũng đã không trêu nổi rồi. Làm gì bây giờ? Một dấu chấm hỏi thật lớn rơi xuống đầu Lâm Bách Xuyên.

"Cho dù ngươi là ai, cướp con dâu của lão nương, lão nương cũng sẽ không tha cho ngươi." Lâm Loan quát lớn một tiếng, thân thể lại tiếp tục bay lên cao, trong mắt chớp động quang mang, hai tay vung lên. Nhất thời, một chùm ánh sáng xanh càng dầy hơn xuất hiện. Một con thanh điểu* thật lớn xuất hiện phía dưới người nàng. Nó cao khoảng tám thước, khi xòe cánh lại càng đạt đến hơn mười thước. Nó vừa xuất hiện đã như che mây đậy trời, hai cánh vỗ mạnh, mang theo Lâm Loan lao về phía Cơ Động như điện xạ.

(*thanh điểu: chim xanh)

Nghe xong lời nói của thê tử, Lâm Bách Xuyên không khỏi giật mình hiểu ra. Đúng a! Nói thế nào thì nói, chính tên tiểu tử này cướp con dâu của mình, là mình chiếm phần đạo lý. Cứ dạy dỗ hắn một trận rồi tính sau. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại. Thật ra, khi hắn nghĩ tới điều này thì địch ý với Cơ Động cũng đã giảm bớt. Thân là gia chủ Lâm gia, hắn tuyệt đối không muốn trêu chọc đến một nguy cơ có thể làm diệt tộc.

Khi thanh điểu công kích, Thiên Ti Ma Vực của Lâm Loan cũng đồng thời phát động. Trong Ma Vực màu xanh, từng đạo quang manh xanh sẫm bắt đầu khởi động. Như một đám dây leo to lớn quấn về phía Cơ Động từ bốn phương tám hướng.

Đối với Ma Vực, Cơ Động đã từng được Âm Triêu Dương tỉ mỉ dạy bảo. Ma Vực là dấu hiệu của bát quan ma sư, lại càng có thể làm thực lực của bát quan ma sư tăng mạnh. Nguyên nhân căn bản của việc này chính là Ma Sư không cần dùng nhiều ma lực để duy trì Ma Vực. Cái gọi là Ma Vực này chính là bát quan ma sư thông qua năng lực của mình để câu thông với thiên địa, vận dụng lực lượng của tự nhiên, vừa có thể tấn công, lại vừa có thể phòng thủ. Ma vực càng cường đại thì phạm vi bao phủ lại càng lớn, khống chế cũng càng khó khăn hơn.

Từng đạo cột sáng to lớn màu xanh sẫm kia chính là mượn khí tức sinh mệnh của Mộc thuộc tính nồng đậm bên trong Đông Mộc hoàng cung. Không thể nghi ngờ, ở Đông Mộc đế quốc, Mộc hệ ma sư phát huy năng lực của mình dễ dàng hơn các quốc gia khác rất nhiều.

Lâm Loan cũng không trông mong Thiên Ti Ma Vực của mình có thể khóa được Cơ Động lại. Nhưng chỉ cần ảnh hưởng đến hành động, không để hắn phát huy ra tốc độ đáng sợ như lúc nãy là đủ rồi.

Thấy Cơ Động đến giờ còn chưa phóng thích ra Âm Dương Miện của mình, khóe miệng Lâm Loan không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh. Thằng nhãi, dù ngươi có cực hạn ma lực thì sao, dưới tình huống thế này thì cũng chỉ có thua mà thôi.

Mắt thấy Thiên Ti Ma Vực đã quấn tới trước mặt, đúng lúc này, hai mắt Cơ Động bỗng sáng lên. Ngay sau đó, cực hạn song hỏa xung quanh người hắn bỗng bùng lên, ngưng tụ thành hình. Đúng là đồ án ngưng tụ của dương hỏa. Trong phút chốc, cực hạn ma lực nồng đậm bạo tăng gấp nhiều lần. Toàn diện phát ra thuộc tính áp chế của cực hạn song hỏa trong diễn võ trường.