Chương 713: Chúng ta ở cùng phòng!

Trong dòng nước xiết, hắn trồi đầu ngoi lên thở hào hển. Phải mượn đến cảm giác gần như hít thở không thông này mới khiến tâm tình của hắn dần dần bình tĩnh lại.

Cơ Động nở nụ cười khổ trên khóe miệng, trong lòng thầm hô may mắn không ngớt. May mà lần này chỉ có mình và Trần Tư Tuyền, nếu như còn có người khác thì… thật là mất mặt a! Nếu như lúc ấy không lập tức rời đi, sợ rằng mình không thể khống chế được mà “hóa thú” mất.

Năng lực tự chủ chỉ có thể đối mặt với những nữ nhân bình thường. Một khi đối mặt với tuyệt sắc mỹ nữ như Trần Tư Tuyền, mấy ai có thể chống đỡ được?

Cơ Động là một nam nhân có tính tự chủ cực mạnh. Nhưng ngàn vạn lần không nên quên, Trần Tư Tuyền không chỉ nói yêu hắn mà còn theo đuổi ngược hắn. Đối mặt với một tuyệt sắc mỹ nữ như thế, hơn nữa lại là một thiếu nữ sẵn sàng dâng hiến hết thảy, nếu không phải trong lòng hắn vẫn còn chấp niệm với Liệt Diễm, e rằng đã sớm không nhịn được rồi.

Dù sao thì Cơ Động cũng là con người, cũng có thất tình lục dục!

Từ dưới sông bò lên bờ, nhìn y phục toàn thân ướt nhẹp, Cơ Động thật không biết nói gì hơn. Mới vừa rồi do quá mức nóng lòng cho nên y phục cũng không cởi ra mà nhảy luôn xuống sông. Đúng là tự mình bóp trứng mình mà!

Cơ Động cởi bộ y phục ướt sũng từ trên người xuống, thay y phục khác, đồng thời cố gắng ổn định lại tâm tình.

Cơ Động tận lực làm cho mình khôi phục lại sự bình thản, thậm chí toàn bộ tâm trí đều dồn hết vào Liệt Diễm mới khiến tâm tình của hắn khôi phục lại bình thường. Sai lầm lớn nhất của Cơ Động chính là coi thường sức hấp dẫn thân thể của Trần Tư Tuyền. Khi đối mặt với Trần Tư Tuyền, hắn còn miễn cưỡng có thể khắc chế, nhưng một khi tiếp xúc thân thể thì Cơ Động suýt nữa không thể tự chủ được.

Giờ đây hắn lại có chút không muốn trở về. Cơ Động thầm cười khổ trong lòng, mới vừa rồi vì muốn thoát thân nên hắn đã đáp ứng chuyện vốn không nên đáp ứng. Trong khoảng thời gian kế tiếp e rằng sẽ càng thêm gian nan. Sau khi tiến vào Đông Mộc đế quốc, mình sẽ phải thực hiện ước định cùng Trần Tư Tuyền.

Khi Cơ Động trở lại bên cạnh Trần Tư Tuyền, hắn kinh ngạc phát hiện ra nàng tựa hồ cũng đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một nụ cười thản nhiên. Nàng đang ngồi xổm trên đất, loay hoay nhặt đống củi khô gom lại một chỗ, đồng thời lấy ra một chút lương khô cùng nước trái cây để ở bên cạnh, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bó củi trước mặt chờ đợi. Nhìn bộ dạng điềm tĩnh của nàng, trong lòng Cơ Động nhất thời lại cảm thấy run rẩy. Hắn vội vàng thu liễm tiếng lòng, cúi đầu không dám nhìn thêm nữa. Cắn nhẹ đầu lưỡi, hắn mượn sự đau nhói để trái tim của mình thêm vững vàng. Tại sao bây giờ mình lại kém tự chủ đến như vậy chứ?

Cơ Động thật ra không biết, không phải năng lực tự chủ của hắn yếu đi, mà là bởi vị trí của Trần Tư Tuyền ở trong lòng hắn càng ngày càng nặng, muốn không chấp nhận cũng không được. Sự dịu dàng ôn nhu không tiếng động đã lặng lẽ ăn sâu trong lòng hắn. Chỉ bất quá cứ như vậy thì nội tâm của hắn lại càng thêm yêu thương Liệt Diễm, cho nên hắn căn bản sẽ không thừa nhận cảm giác của mình đối với Trần Tư Tuyền.

Con người là động vật có tình cảm, mà thời gian chính là trụ cột của tình cảm. Những lời này quả thật không hề sai. Sống cùng nhau trong một thời gian dài như vậy, muốn Cơ Động không động tâm là điều không thể.

- Cơ Động lão sư! Ngài đã về rồi. Ta sẽ đốt lửa, chúng ta hâm nóng lại lương khô nhé!

Thanh âm của Trần Tư Tuyền vang lên bên tai Cơ Động.

Nàng không đi về phía hắn bởi nàng nghĩ không cần tiếp tục bức bách Cơ Động nữa, tránh dẫn đến việc hắn cường thế phản công. Đến lúc đó hắn lại giở chứng không chịu cùng nàng trở về Đông Mộc đế quốc, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao? Giờ chỉ cần áp dụng theo tinh túy của bốn chữ “Thâm Hợp Trương Thỉ” (Lạt mềm buộc chặt kết hợp với tình cảm sâu đậm) là ổn thỏa.

Chính thái độ điềm tĩnh, thản nhiên này của nàng ngược lại có tác dụng công phá rất lớn vào trái tim Cơ Động.

Cơ Động ngồi đối diện với Trần Tư Tuyền, cánh tay khẽ phất lên, tức thì bó củi trước mặt đã bốc cháy.

Chiều nay đối với Cơ Động mà nói quả thật rất gian nan. May là hắn còn có thể gửi gắm tâm tình vào việc tu luyện. Cả đêm hắn thậm chí không nói với Trần Tư Tuyền một câu nào, chính xác hơn là cả đêm hắn không dám nói chuyện với Trần Tư Tuyền.

Lần tu luyện đêm nay là lần đầu tiên trong nửa năm qua hắn tu luyện không tốt. Không chỉ là bởi do rời khỏi Long cốc, mà trọng yếu hơn chính là trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh được.

Sáng sớm hôm sau, Đại Diễn Thánh Hỏa Long đã trở lại, hai người tiếp tục lên đường. Không lâu sau vào giữa buổi trưa, rốt cục bọn họ cũng đã tiến vào cảnh nội của Đông Mộc đế quốc, hướng thẳng tới Đông Mộc thành - thủ đô của Đông Mộc đế quốc.

Cơ Động quay đầu nhìn về phía Tư Tuyền:

- Chúng ta phải làm gì?

Trần Tư Tuyền khẽ mỉm cười:

- Bắt đầu từ bây giờ, ta không thể gọi ngài là lão sư nữa. Ta sẽ trực tiếp gọi tên của ngài, hơn nữa chúng ta phải làm như vầy…

Vừa nói nàng vừa chủ động kéo tay Cơ Động. Bàn tay nhỏ bé trắng mịn nắm lấy bàn tay khoan hậu thon dài của Cơ Động. Một cảm giác thoải mái nhất thời truyền tới, nhất là khi linh hồn Cơ Động không có bất kỳ lực chống cự nào mà tiến hành dung hợp với linh hồn của Trần Tư Tuyền. Quả thực chính là bị dung hợp a!

Nắm bàn tay to lớn của Cơ Động, trên mặt Trần Tư Tuyền toát lên một tia ngọt ngào. Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt điềm tĩnh của Cơ Động, cười nhẹ:

- Cơ Động, ngài cứ nghiêm mặt như vậy không mệt sao? Cười một cái đi nào. Chúng ta sắp đi vào Đông Mộc thành rồi đó. Bắt đầu từ bây giờ, ngài chính là người yêu của ta, phải vui vẻ lên một chút chứ!

Cơ Động miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười. Trải qua một ngày điều chỉnh khiến tâm tình của hắn đã bình tĩnh lại. Lúc này chẳng qua chỉ là nắm tay nhau chứ không có tiến thêm một bước tiếp xúc nào khác, cho nên hắn mới miễn cưỡng bình ổn.

- Chúng ta đi thôi!

Trần Tư Tuyền vui mừng nói. Lúc này nàng tựa như một tiểu tinh linh nắm tay Cơ Động tung tăng đi về phía Đông Mộc thành. Nàng tuyệt không gấp gáp, lại càng không thúc dục ma lực để gia tốc. Tuy nhiên khoảng cách hai mươi công lý chẳng qua cũng chỉ như một cuộc dạo chơi ngắn ngủi mà thôi.

Cơ Động không phản đối, hắn vẫn giống như trước luôn điều chỉnh tâm tình của mình. Chuyện đã đáp ứng với Trần Tư Tuyền, hắn nhất định sẽ giúp nàng xử lý tốt. Hắn tự nhủ bắt đầu từ bây giờ cho tới trước khi rời khỏi Đông Mộc thành, mình tạm thời là bạn trai của Trần Tư Tuyền. Mình làm điều này này chỉ vì trợ giúp Trần Tư Tuyền, không để việc riêng của nàng ảnh hưởng đến tập thể Thiên Can thánh đồ. Ngoài ra còn là lấy cho được bình rượu thứ bảy cho Liệt Diễm. Mình không hề có tâm tư khác.

Trần Tư Tuyền bước chậm rãi, khoan khoái hưởng thụ không khí ấm áp buổi chiều tà, còn Cơ Động thì không ngừng tự nhủ:

“Ta chỉ giả vờ thôi… Ta chỉ giả vờ thôi mà…!!!”

Thời gian quả không đợi người. Khi Cơ Động đi tới Đông Mộc thành thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cửa thành thậm chí cũng đã đóng lại.

- Chúng ta chỉ có thể leo qua tường thôi!

Trần Tư Tuyền bất đắc dĩ nói, bất quá nàng lại rất vui vẻ. Kể từ khi trọng sinh thành thân phận này, chưa bao giờ nàng được vui vẻ giống như như bây giờ. Nắm tay Cơ Động bước chậm trong ánh chiều tà, cảm giác như vậy thật sự là quá mỹ diệu, còn hơn là được thưởng thức mỹ tửu động lòng người.

Cơ Động gật đầu, khẽ dùng sức nắm tay nàng, hai cánh sau lưng hắn mở ra. Đối với hắn thì vượt qua tường thành này thật quá đơn giản.

Chỉ qua mấy lần hô hấp, bọn họ đã đi lại trên đường phố Đông Mộc thành.

Lúc này những ánh đèn rực rỡ chỉ mới vừa được thắp lên, khắp nơi cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu. Đông Mộc thành không hổ là là thủ đô của Đông Mộc đế quốc, tuyệt đối không thiếu những trò tiêu khiển. Đường phố so với ban ngày thậm chí còn náo nhiệt hơn nhiều. Mọi người sau một ngày làm việc vất vả cũng bắt đầu buông thả, tìm kiếm thú vui của chính mình.

- Tư Tuyền, chúng ta bây giờ đi đâu bây giờ? Trực tiếp trở về hoàng cung sao?

Cơ Động hỏi.

Trần Tư Tuyền lắc đầu:

- Đã trễ thế này rồi, trước hết không cần. Chờ sáng hôm sau ta sẽ dẫn ngươi trở về. Tối nay chúng ta đi tìm tửu điếm trước rồi hãy nói.

Cơ Động gật đầu:

- Cũng được! Vậy trước tiên ở lại tối nay. Ngươi dẫn đường đi.

Trần Tư Tuyền bật cười:

- Dù sao không phải tửu điếm Ngốc Có Tiền là được!

Nghe nàng nói, Cơ Động cũng không khỏi bật cười. Mỗi lần đến tửu điếm Ngốc Có Tiền đều gặp phải phiền toái, quả thật không nên ở nơi xúi quẩy đó!

Khiến Cơ Động có chút kinh ngạc là Trần Tư Tuyền lại không dẫn hắn đến những tửu điếm xa hoa, mà lại tìm đến một tửu điếm khá nhỏ, chỉ là một dãy phòng trệt mà thôi.

Nhìn từ mặt tiền, tửu điếm này trông có vẻ khá nhỏ, nhưng sau khi tiến vào trong đó mới thấy cơ man nào phòng ốc. Từng dãy nhà trệt bố trí tương tự với tửu điếm Ngốc Có Tiền, chỉ có điều không xa hoa bằng mà thôi.

Trong mơ hồ, Cơ Động thoáng ngửi thấy mùi lưu huỳnh nhàn nhạt trong không khí, điều đó khiến hắn không khỏi nhíu mày trầm tư. Trong tửu điếm này sao lại có mùi lưu huỳnh?

Trần Tư Tuyền cầm chìa khóa, dẫn Cơ Động đi tìm phòng. Vừa bước vào phòng, Cơ Động liền cảm thấy đầu óc như mụ đi, bởi tuy chỉ có một gian phòng nhưng hắn vốn đinh ninh Trần Tư Tuyền sẽ tìm một phòng có hai gian. Ngờ đâu nơi này không chia làm hai gian, thậm chí ngay cả phòng khách và phòng ngủ cũng không phân ra. Gian phòng này ước chừng chỉ khoảng ba mươi thước vuông, do đó tất nhiên giường cũng sẽ nhỏ nhắn. Trong phòng bày biện rất đơn giản và sạch sẽ.

Cơ Động giật mình đánh thót. Chỉ đến khi nhìn thấy một cánh cửa nhỏ bên trong gian phòng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra phía sau còn có một gian phòng khác. Hắn vội buông tay Trần Tư Tuyền, đi tới đẩy cánh cửa kia ra.

Trần Tư Tuyền cũng không ngăn cản hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng lên, tim đập loạn xạ không ngừng. Việc chọn tửu điếm này hiển nhiên là nằm trong kế hoạch mà nàng và Miểu Miểu đã bàn bạc từ trước, chính là bước đầu cho việc gạo nấu thành cơm. Nàng không biết mình có thể thành công hay không, chẳng qua là cố hết sức mà thực hiện.

Cơ Động vừa đẩy cửa ra, sắc mặt hắn nhất thời lại càng trở nên khó coi. Đằng sau cánh cửa này không phải là phòng ốc gì cả, mà là một tiểu viện với một cái sân không lớn ước chừng hai mươi thước vuông. Hơn nữa lại có một cái hồ chừng mười thước vuông nằm chình ình ở giữa, không biết dùng để làm quái gì. Nhưng hiển nhiên nơi này không thể làm chỗ ngủ được.

- Tư Tuyền! Sao ngươi chỉ thuê một gian phòng? Quả thực là làm loạn.

Cơ Động quay trở về phòng, hơi giận nói.

Trần Tư Tuyền cười:

- Cơ Động! Chúng ta là tình nhân sao có thể ở riêng được? Bằng không sao có thể chứng minh với phụ hoàng rằng chúng ta đang yêu nhau? Việc tra hành tung của ta sau khi trở lại Đông Mộc thành đối với phụ hoàng và người kia không phải là điều khó khăn gì. Cho nên chúng ta cần phải ở cùng một phòng. Cơ Động lão sư, ta là một nữ nhân mà còn không sợ, ngài sợ cái gì chứ?

Cơ Động đúng là đang rất sợ. Ở cùng một phòng… Vừa nghĩ tới là hắn lại có cảm giác trái tim mình đang nhảy lên điên cuồng. Cơ Động trừng mắt, quả quyết nói:

- Không được! Tuyệt đối không được! Ta chỉ là bạn trai giả vờ của ngươi mà thôi. Nếu ngươi ở cùng ta thì sau này ngươi làm sao lập gia đình? Ta không thể làm hỏng danh dự của ngươi được.

Trần Tư Tuyền cúi thấp đầu, thản nhiên nói:

- Cơ Động! Ngài cho rằng trước kia ta nói giỡn với ngài sao? Được lắm! Hiện tại ta trịnh trọng nói với ngài một lần nữa. Trừ ngài ra, cả đời này ta sẽ không kết hôn với bất kỳ kẻ nào. Danh dự với ta có quan hệ gì chứ?

Cơ Động nghe Trần Tư Tuyền nói thế liền không khỏi trợn mắt há mồm. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói như thế nào nữa.

Trần Tư Tuyền than nhẹ một tiếng:

- Cơ Động! Ta vĩnh viễn sẽ không làm khó ngài. Ngài ở trong phòng, ta ở ngoài sân nhỏ. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Vừa nói xong, nàng đã xoay người đi ra ngoài.

Cơ Động vội vàng đi theo:

- Tư Tuyền! Ta sẽ ở ngoài sân. Ngươi vào phòng đi.

Trần Tư Tuyền thầm nghĩ: “Ta ở trong phòng thì làm sao kế hoạch thành công được?”

Nhìn Cơ Động, nàng thản nhiên nói:

- Cơ Động, hiện tại chỉ có hai con đường cho ngài chọn. Hoặc là ta ở phía ngoài, ngài ở bên trong, hoặc là ta và ngài cùng ở bên trong. Ta chỉ có chút yêu cầu như vậy mà ngài cũng không đáp ứng sao? Ta cũng không yếu đuối như vậy đâu.

Trần Tư Tuyền đột nhiên bướng bỉnh khiến Cơn Động thoáng sững sờ, đại não cũng nhanh chóng hoạt động. Sau khi cẩn thận cân nhắc thiệt hơn, hắn đành phải lui vào phòng. Để cho nàng ở bên ngoài so với hai người ở cùng quả thật là tốt hơn nhiều. Chẳng qua để cho một nữ nhân như nàng ở ngoài sân, trong lòng Cơ Động cũng có chút không đành lòng.

Kéo rèm cửa sổ ra, Cơ Động muốn nhìn xem Trần Tư Tuyền đang làm gì. Hắn nghĩ chắc là Trần Tư Tuyền sẽ tu luyện cho hết đêm nay.