Chương 682: Thành lũy dưới lòng đất.

"Ách xì..." Cơ Động và Phất Thụy nhảy mũi liên tiếp, đưa tay khẽ vuốt lỗ mũi, Phất Thụy tức giận nói: "Có ai đó đang nói xấu chúng ta thì phải?"

Tiệc rượu trong tửu điếm Ngốc Có Tiền rốt cục đã xong, sau đó Nhị hoàng tử chạy đến gian phòng bọn họ lên tiếng xin lỗi làm cho Cơ Động rất bất ngờ. Khi Nhị hoàng tử điện hạ phát hiện Chu Tiểu Tiểu thật sự ở trong phòng lại càng cung kính hơn nữa. Người xưa có câu ‘đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại’, vì thế Cơ Động tự nhiên so đo với hắn làm gì. Nhị hoàng tử rốt cục tạm thời thở phào nhẹ nhỏm. Chẳng những tự mình mở cửa mà còn chờ mọi người dùng bữa xong đi hết mới lặng lẽ lui ra ngoài.

"Gã Nhị hoàng tử lúc nãy lòng dạ rất sâu !" Phất Thụy cảm thán.

Chu Tiểu Tiểu nói: "Xuất thân từ hoàng gia lại là nam nhân, lòng dạ không sâu mới là lạ. Trừ phi hắn không có ý nghĩ gì đối với ngôi vị hoàng đế. Được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Cơ Động phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hồi nãy lão Bùi có nói mấy câu với ta. Mặc dù hắn không có chân chính tiết lộ hạng khảo hạch kế tiếp là cái gì, nhưng từ trong cách nói của hắn thì ta biết ngươi sắp phải đối mặt với khảo hạch cực kỳ khó khăn. Lão già Vương Đạo Quân nếu dám làm quá phận lão tử sẽ liều mạng với hắn. Thế nhưng, Cơ Động tiểu tử, lần này ngươi đã giúp ta giành lại mặt mũi rất lớn. Ngươi hôm nay biểu hiện làm cho rất nhiều người phe hắn bắt đầu bất mãn với hắn rồi. Một khi ngươi trở thành người thừa kế của ta, sau này hắn nhất định phải xui xẻo. Nếu như ngươi tiếp tục thông qua hai hạng khảo hạch kế tiếp thì thế lực của lão già Vương Đạo Quân chắc chắn bị tước nhược xuống trình độ thấp nhất."

Mọi người vừa đi vừa nói đã trở lại cư xá Ngốc Nửa Thành, bọn họ vừa vào trong liền nhìn thấy Miểu Miểu và Trần Tư Tuyền ngồi trong lương đình bàn luận. Thấy bọn họ quay trở lại, Miểu Miểu còn đỡ một chút, chỉ có Trần Tư Tuyền bỗng dưng đỏ bừng hai má, nàng lúc này không mang khăn che mặt. Nụ cười ửng hồng kia lại càng xinh đẹp không gì sánh nổi. Một đám nam nhân đồng thời ngây dại, Trần Tư Tuyền xấu hổ bởi vì Miểu Miểu đang dạy cho nàng hiểu chi tiết vấn đề ‘gạo nấu thành cơm’, đột nhiên thấy Cơ Động đi vào nàng làm sao không ngượng ngùng chứ? Nàng lập tức xoay người bỏ chạy trực tiếp lao về gian phòng của mình.

"Tư Tuyền bị gì vậy?" Phất Thụy nghi ngờ hỏi.

Cơ Động cười khổ nói: "Ta làm sao biết được!" Hắn cũng lấy làm kỳ quái, hắn đã quen với việc Trần Tư Tuyền vừa nhìn thấy mình là tiến lên, lần này vừa thấy lại chạy trốn nhanh như thỏ con vậy, thật sự là có điểm quái dị. Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Miểu Miểu. Miểu Miểu rất tự nhiên đứng lên không thèm nhìn bọn họ một cái xoay người rời đi.

Diêu Khiêm Thư bật cười nói: "Xem ra thời tiết hình như sắp thay đổi, Cơ Động, Phất Thụy lão đại, uy tín của các ngươi hình như đang rơi xuống thì phải! Ha ha..."

Phất Thụy hừ một tiếng, nói: "Cây rụng tiền, ta cảm thấy cho năng lực thực chiến của ngươi còn hơi kém, không bằng để cho đại ca tới chỉ điểm ngươi một hồi nhằm tăng cường năng lực chiến đấu của ngươi !"

"Ách..." Nụ cười trên mặt Diêu Khiêm Thư nhất thời cứng lại, đau khổ nói: “Phất Thụy lão đại, không cần như thế chứ!"

Phất Thụy một thân chính khí nói: "Vì sao không cần? Gia tăng thực lực là hằng ngày tích lũy mới có. Không chỉ là ngươi, Đỗ Minh, Thiên Ý, hai người các ngươi cũng theo ta. Mập Mạp đi nào, tìm một chỗ cho chúng ta luyện gân cốt thư giãn một bữa."

Chu Tiểu Tiểu cười ha ha nói: "Chỉ cần đừng lôi kéo ta vào là được, còn lại tùy các ngươi hành xử, Mập Mạp ta bây giờ rất là e sợ những tiểu tử các ngươi đó!

Phất Thụy nói với Cơ Động: "Tiểu sư đệ, ngày mai người sẽ phải đối mặt với khảo hạch rất khó khăn, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ta dẫn bọn hắn đi tập luyện." Cơ Động gật đầu đi thẳng trở về phòng mình.

Hôm nay hắn uống rượu không nhiều, hắn lại cố ý khống chế nên không bị say rượu, nhiều nhất chỉ hơi hơi sảng khoái mà thôi. Vừa trở lại trong phòng mình Cơ Động đóng cửa lại, khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu hồi tưởng lại một màn chiến đấu ở trên giáo trường ngày hôm nay.

Ảo diệu Hỗn Độn được ứng dụng sâu xa, có lúc chẳng qua là linh quang thoáng hiện trong nháy mắt mà chợt hiểu, đây vốn chuyện có thể ngộ không thể cầu. Ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể hiểu được nhanh như vậy. Tính sáng tạo của Hỗn Độn có khả năng dung hợp lực lượng, còn thứ hắn vừa ngộ chính là năng lực vay mượn lực lượng để sử dụng.

Hỗn Độn, bất luận là Hỗn Độn thuộc tính nào đều là lực lượng bổn nguyên duy nhất. Nếu muốn từ nguyên tố Ngũ Hành thuộc tính bình thường luyện ra lực lượng bổn nguyên, cần phải có nguồn nguyên tố cực kỳ khổng lồ, đây là lý do tại sao trước kia mỗi lần Cơ Động lĩnh ngộ Hỗn Độn sẽ hấp thu rất nhiều ma lực ở chung quanh. Trừ phi là hắn tự mình phát ra lực lượng Hỗn Độn và cố ý khống chế, nếu không chỉ cần hắn tản mát ra một tia Hỗn Độn sẽ dẫn đến nguyên tố ma lực trong phạm vi nhất định bị điên cuồng quét sạch.

Tình huống hôm nay chính là như vậy! Bởi vì quân đoàn Kim Sát tản mát ra ma lực tiếp xúc với lực lượng Hỗn Độn của Cơ Động, thông qua ma lực bọn họ buông thả làm cầu nối, Cơ Động dùng lực lượng Hỗn Độn hút hết toàn bộ ma lực của bọn họ ra ngoài. Toàn bộ ma lực của hơn ngàn quân lính tinh nhuệ quân đoàn Kim Sát thật sự là quá lớn. Cho dù là tinh thần lực Cơ Động thuộc hàng biến thái nhưng cũng không thể hoàn toàn chuyển hóa. Vì vậy hắn mới nhờ Đồng Hóa Trận hỗ trợ dẫn dắt lực lượng bọn họ dung nhập vào trong kỹ năng của chính bọn hắn. Toàn bộ quá trình chỉ tiêu hao tinh lực và linh hồn lực của Cơ Động, ảnh hưởng đối với ma lực rất nhỏ. Trong khoảng thời gian đó, một kích siêu tất sát kỹ công kích từ xa của bọn hắn đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Nếu như Cơ Động gặp phải một cao thủ tu vi ngang cấp cùng lĩnh ngộ hiệu dụng Hỗn Độn, song phương vừa xuất thủ liền lấy Hỗn Độn hóa giải công kích lẫn nhau. Vậy thì công kích từ xa còn có ý nghĩa gì đây? Không chừng rất có thể bị đối phương chiếm trước tiên cơ giành thế thượng phong. Đến tột cùng phải làm thế nào mới có được phương thức chiến đấu mới thích hợp với bản thân và có thể dung hợp toàn bộ lực lượng vào chung một chỗ?

Cơ Động mang theo nghi vấn này chậm rãi tiến vào trạng thái nhập định, ma lực cực hạn song hỏa lần lượt trao đổi bắt đầu tu luyện như bình thường.

Khi Cơ Động nhập định tu luyện, Trần Tư Tuyền ở trong gian phòng của mình thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, lời Miểu Miểu nói đã khai thông cho nàng một con đường khác có thể tiếp cận Cơ Động. Chỉ có điều nàng chẳng bao giờ nghĩ tới con đường kỳ lạ như thế, làm như được chứ, thật sự có thể sao? Cái ý định này cũng quá kinh người rồi. Không được, ít nhất tạm thời là không được, ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Cơ Động, ngươi là cái tên bại hoại, cũng chỉ vì ngươi nhân gia mới lúng túng như vậy. Lại còn bị Miểu Miểu chê cười nữa. Thực ra Miểu Miểu không có cười nàng, quả thực nàng chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi.

Đồng dạng là mỹ nữ hoàn bích nhưng Miểu Miểu hiểu biết nhiều hơn nàng. Càng nghe nàng nói Trần Tư Tuyền càng thêm ngượng ngùng. Nhất là khi thấy Miểu Miểu biểu diễn động tác liếm liếm ngón tay, thật sự là quá kinh người rồi. Tim của nàng bất chợt đập nhanh lên gấp mấy lần, khi thấy Cơ Động bước vào đúng là nàng đã chạy trối chết, cho tới thời khắc này tâm tình nàng còn chưa bình phục lại đây.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Tiểu Tiểu lại tới cửa phòng gọi, nhóm Thiên Can thánh đồ đã tụ tập ở trong sân, trên mặt vài người còn mang theo một ít vết thương. Rõ ràng nhất là Diêu Khiêm Thư, con mắt trái có một quầng thâm thật to, y như mắt gấu mèo vậy. Hắn oán giận nhìn sang Phất Thụy, tựa hồ ý nói: ‘Lão đại, ngươi hạ thủ cũng quá độc ác!”

Thế nhưng, Phất Thụy chỉ nói một câu đã làm cho Diêu Khiêm Thư phải thu liễm tinh thần, Phất Thụy nói: "Thế nào? Hôm nay còn muốn tiếp tục hả?"

"Cơ Động, chúng ta đi thôi!" Được Chu Tiểu Tiểu hướng dẫn mọi người bước nhanh rời khỏi cư xá, lần này không phải ra khỏi thành, mà tiến vào trung tâm Ngốc Nửa Thành. Bọn họ đi theo Chu Tiểu Tiểu tới tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền.

Mọi người bất ngờ chính là tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền chỉ là một dãy nhà trệt tầm thường, hơn nữa không phải là ở vị trí trung ương Ngốc Nửa Thành, nó chỉ là một góc tương đối vắng vẻ mà thôi. Nếu như bọn họ không biết mục đích chuyến đi lần này thì không ai có thể nghĩ tới chỗ này dĩ nhiên là tổng bộ của đệ nhất thương hội cả. Sau khi chân chính tiến vào trong tổng bộ, mọi người mới hiểu được chỗ này có hàm nghĩa như thế nào.

Chu Tiểu Tiểu mang bọn hắn đi vào một gian phòng trống rỗng, chỉ có bốn gã hộ vệ canh gác ở chỗ này, mỗi người đều có khí độ trầm ngưng, nhìn ra được bọn hắn là Ma sư tu vi Lục quan.

Ngoại trừ bốn người này ra còn có bốn đầu ma thú cấp sáu, hiển nhiên là ma thú đồng bạn của bốn người này. Gian phòng này rộng chừng ba trăm thước vuông, bốn người và bốn đầu ma thú cơ hồ che kín hết vị trí trọng yếu. Hơn nữa bọn họ chia ra đứng ở bốn góc phòng. Cơ Động hoàn toàn không rõ thương hội Ngốc Có Tiền bố trí như thế để làm gì?

Bốn người nhìn thấy Chu Tiểu Tiểu thì đồng thời khom mình hành lễ. Chu Tiểu Tiểu phất phất tay ra hiệu, bốn người đồng thời từ trong lòng ngực lấy ra một cái chìa khóa, tiến đến giữa vị trí trung ương sau đó bốn cái chìa khóa hợp nhất ghép thành một hình Thập Tự Tinh cắm xuống dưới đất.

Lòng đất nhất thời vang lên thanh âm rung động ầm ầm, mặt đất thế mà tách ra một khe hở, từ bên trong truyền tới một thanh âm hùng hậu: “Khẩu lệnh!"

"Phong. " " Lôi. " " Vũ. " " Điện." Bốn người cùng nói ra bốn chữ.

Khi đó khe hở mới từ từ mở rộng thêm, cơ quan chậm rãi tách ra để lộ một con đường nhỏ có thềm đá kéo dài xuống dưới. Làm cho người ta kinh ngạc là từ phía dưới truyền lên luồng không khí cực kỳ mát mẻ.

Nhóm Quang Minh Thiên Can thánh đồ bừng tỉnh đại ngộ, cho đến hiện tại bọn họ mới hiểu được, thì ra tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền nằm ở dưới mặt đất. Khó trách bên trên chỉ có mấy gian nhà trệt mà thôi. Chẳng phải là giống như Âm Dương học đường của Thiên Can học viện hay sao?

Đến khi bọn hắn chân chính thấy được bộ dạng tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền mới hiểu được rõ ràng một điều, nhận thức của mình đã hoàn toàn sai lầm.

Âm Dương học đường nhiều nhất chỉ có thể xem như là mật thất quy mô lớn dưới lòng đất. Còn tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền căn bản là một tòa thành thị dưới lòng đất, hoặc có thể nói là một tòa thành bảo rồi

Từ trên cầu thang đâm thẳng xuống phía dưới hơn 200 thước, bọn họ đi thông qua sáu trạm kiểm soát mới có thể chân chính tiến vào bên trong phạm vi khu tổng bộ dưới lòng đất này.

Cơ Động thông qua quan sát phát hiện bức tường tòa thành lũy này dày chừng một trăm thước được tạo ra từ nham thạch. Hơn nữa còn là đá hoa cương chân chính. Nó không phải thiên nhiên tạo ra, mà do nhân công xây dựng và chế tạo. Nói cách khác, tòa thành lũy này được xây dựng một tầng phòng thủ bằng đá hoa cương dày hơn trăm mét. Điều này cần phải có tài phú và nguồn lao động khổng lồ cỡ nào mới có khả năng hoàn thành đây? Không thể nghi ngờ chút nào, bức tường hoa cương này coi như là bị siêu tất sát kỹ oanh kích từ phía ngoài Kim thành, cho dù là siêu tất sát kỹ cao cấp cũng tuyệt đối không thể nào làm cho tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền run động một lần, dù chỉ là nhỏ nhất. Đây là một cái mai rùa đen chân chính nha! Hơn nữa, Cơ Động còn nhận ra ở bên trong tầng nham thạch còn có ma lực nồng đậm dao động, lực lượng này khiến cho hắn cũng phải hít sâu một hơi lạnh, thở dài cảm thán.

Đi ra khỏi lối đi ngầm, bóng tối lặng lẽ biến mất. Hiện ra ở trước mặt mọi người là một mảnh thế giới sáng chưng như ban ngày.

Phía trên đỉnh tường thành nham thạch kia là một đống Dạ Minh Châu tinh xảo, kỳ lạ nhất là ánh sáng chúng nó phát tán ra lại có cảm giác nóng ấm như ánh mặt trời.

Mọi người vừa nhìn thấy cảnh này bất chợt ngẩn người kinh ngạc, ở bên trong tổng bộ Ngốc Có Tiền lại còn trồng đủ loại thực vật. Bọn họ nhìn thấy bất kỳ ai ở chỗ này cũng có ma lực ba động. Mấy trạm kiểm soát lúc trước cũng có, sau khi tiến vào tòa thành này thì lại càng kinh khủng, tuy không có bất kỳ lực lượng phòng ngự cụ thể, nhưng bọn họ biết nội lực tiềm tàng của nó sâu không lường nổi.

"Thấy thế nào? Đây mới là căn cơ chân chính thương hội Ngốc Có Tiền chúng ta !" Chu Tiểu Tiểu mỉm cười nói.

Cơ Động gật đầu cảm thán: “Đúng là một đại công trình, Mập Mạp, vì xây dựng khu tổng bộ này các ngươi hao tốn thời gian bao lâu?"

Chu Tiểu Tiểu nói: "Khu tổng bộ ngầm dưới lòng đất này được bắt đầu tiến hành xây dựng từ đời hội trưởng đầu tiên. Khi xây dựng hoàn thành là đến lúc ta đảm nhiệm vị trí hội trưởng. Trước sau dùng hơn bốn trăm năm thời gian mới xem như xây dựng xong xuôi. Ta không cần phải giấu diếm các ngươi, ở chỗ này tập trung phần lớn tài phú của thương hội chúng ta trong năm trăm năm qua. Đồng thời đây cũng là một thế giới tự cung tự cấp. Chỉ cần chúng ta nguyện ý tùy thời đều có thể phong bế nơi này. Một khi làm như vậy, coi như là cường giả Chí Tôn cũng không có cách nào mạnh mẽ xông vào đây được. Khi chúng ta đi xuống các ngươi hẳn đã có cảm giác, bên trong tầng nham thạch có rất nhiều tầng trận pháp phòng ngự. Trong đó có rất nhiều trận pháp phòng ngự đã thất truyền trên đại lục. Trừ phi có Thiên Thần phủ xuống thi triển chung cực tất sát kỹ, nếu không thì không có người nào đủ sức phá vỡ tầng đá hoa cương dày trăm thước kia tiến vào đây. Thông qua mấy viên Dạ Quang Châu kia, chúng ta có thể tự mình sản xuất hoa quả, ngũ cốc, thậm chí còn có thể chăn thả gia súc, nhiều không dám nói chứ sinh tồn mấy chục năm là không có vấn đề. Tòa thành lũy này đủ khả năng cung ứng bất kỳ nguy cơ nào. Hoan nghênh ngươi tới đến tổng bộ Ngốc Có Tiền. Cho dù là hoàng thất đế quốc Tây Kim cũng chưa bao giờ đi tới nơi này đâu!"