Chương 636: Tái nhập Thiên Can Học Viện

Nhìn một lượt các học viên của mình, Cơ Động hài lòng gật đầu ra lệnh lên đường. Bình thường ở học viện, hắn cũng nói rất ít, ngắn gọn nhưng bao hàm nhiều ý nghĩa, càng ít lời thì học viên càng dễ tiếp thu. Trải qua ba tháng huấn luyện địa ngục, giờ ngoảnh đầu nhìn lại, nếu cho đám học viên này thêm một lần lựa chọn thì bọn họ vẫn chọn đi theo Cơ Động lão sư, bởi chắc chắn tiền đồ sẽ luôn rộng mở trước mắt họ.

Người khiến Cơ Động bất ngờ nhất chính là Trần Tư Tuyền. Nàng hôm nay không chọn bộ trang phục tình nhân mà chỉ mặc bộ y phục màu xanh lục, tương đồng với nó là tấm voan mỏng che đi khuôn mặt tuyệt sắc. Nhìn nàng không khác chi một học viên bình thường.

Thấy Trần Tư Tuyền "nghiêm chỉnh" như vậy, không hiểu tại sao trong lòng Cơ Động lại thoáng buông lỏng vài phần. Hắn thầm cười khổ "vì cớ gì mà bây giờ ta lại có cảm giác sợ nàng như thế?"

Mái tóc trắng của Cơ Động, lại thêm bộ trang phục màu trắng thêu hoa văn mặt trời bằng chỉ bạc càng làm hắn thêm nổi bật. Bộ trang phục hắn mặc dường như được cố tình chế tạo để phối hợp với mái đầu bạc của hắn một cách độc đáo, làm cho người khác không thể không liếc nhìn.

Ngay khi Cơ Động dẫn các học viên tiến về Thiên Can học viện, thì trước cửa tửu điếm Ngốc Có Tiền cũng đang nghênh đón một đám khách không mời mà đến!

Người cầm đầu chính là Cơ Dạ Thương - Thái tử điện hạ của Trung thổ đế quốc. Đi cùng với hắn cũng tương đối nhiều người: Quang Minh Thiên cơ Vân Thiên Ky, Quang Minh Giáp Mộc thánh đồ Diêu Khiêm Thư, Quang Minh Kỷ Thổ thánh đồ Miễu Miễu, Quang Minh Canh Kim thánh đồ Đỗ Hinh Nhi, Quang Minh Tân Kim thánh đồ A Kim, Quang Minh Nhâm Thủy thánh đồ Đỗ Minh, Quang Minh Quý Thủy thánh đồ Lam Bảo Nhi. Ngoại trừ Quang Minh Dương Lôi thánh đồ Lôi Đế Phất Thụy không đến, những người còn lại đều đi theo Cơ Dạ Thương.

Hóa ra, Cơ Dạ Thương sau khi họp nội các tối hôm qua, liền thao thức suốt đêm. Hôm nay khi trời vừa mờ sáng, lập tức vội vã chạy đến Thiên Can học viện, đem chuyện Cơ Động trở về báo cho nhóm Quang Minh Thánh đồ biết. Vừa hay tin cơ Động xuất hiện, mọi người lập tức theo Cơ Dạ Thương nghênh đón Cơ Động.

Dọc đường, khi biết được chuyện của Cơ Động và Liệt Diễm, tâm tư mọi người càng thêm trĩu nặng, nhất là Vân Thiên Cơ, trong lòng lại càng lo lắng bội phần.

Chính xác mà nói, ánh dương của Quang Minh Ngũ Hành đại lục là do Liệt Diễm mang tới, cũng coi như là Cơ Động mang tới. Bất luận những lời tiên đoán có như thế nào, thì Cơ Động thân là Quang minh Thánh Vương chính là tương lai của Ngũ Hành đại lục. Mối thâm tình giữa Cơ Động và Liệt Diễm mọi người đều biết, không cần suy nghĩ cũng biết ngay rằng cái chết của Liệt Diễm là một đả kích cực lớn đối với Cơ Động. Gần một năm trôi qua hắn đã chịu quá nhiều thống khổ, rõ ràng nhất là mái tóc hắn đã trở nên bạc trắng.

A Kim sắc mặt vẫn băng lãnh như xưa, nhưng nàng lại không giấu được sự bất an trong ánh mắt vốn luôn trầm tĩnh thường ngày. Nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc vòng Chu tước trên cổ tay, cũng như cảm nhận khí tức của Sinh Mệnh Chi Hạch đeo trên ngực. Lúc này, ngay bản thân A Kim cũng không biết mình nghĩ gì. Liệt Diễm chết, nàng cũng vạn phần đau thương, nhưng sâu thẳm trong lòng tựa như cũng có chút chờ mong điều gì đó!

Cùng tâm trạng ao ước ấy còn có Lam Bảo Nhi, tuy nhiên nàng ta không khống chế tâm tình của mình xuất sắc được như A Kim. Trong đôi mắt đẹp của nàng ngập tràn lo lắng bất an, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên hắn.

Cơ Dạ Thương hiển nhiên hiểu được sự khẩn trương trong lòng mọi người. Bởi vậy, vừa đến tiền sảnh khách sạn, hắn đã gọi một nữ tiếp tân lại hỏi:

- Cho hỏi đệ đệ của ta đâu? Hắn ở phòng nào vậy?

Cô gái tiếp tân sắc mặt ngây đơ, ngày hôm qua nàng cũng ở đây, đương nhiên nhận biết người trước mặt mình là Thái tử điện hạ, ngặt nỗi nàng không biết phải trả lời như thế nào. Hiện tại trước mặt nàng như tái hiện cảnh ngày hôm qua: sắc mặt khó coi của Tổng quản khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của gã thanh niên tóc trắng.

- Ngươi nhanh nói đi chứ! Đệ đệ của ta đang ở phòng nào?

Cơ Dạ Thương đã hết kiên nhẫn hỏi dồn.

- Thái tử điện hạ, lệnh đệ không... không có ở tửu điếm của chúng tôi.

Nữ tiếp tân lo lắng trả lời.

- Nói bậy, ngày hôm qua ta tận mắt thấy hắn vào đây, vậy còn có thể sai sao? Tại sao lại nói hắn không ở nơi này? Nói, có phải các ngươi đã có hành động ngu ngốc gì đối với đệ đệ ta phải không?

Cơ Dạ thương thật sự đã nổi giận, hắn có thể cảm nhận được sự biến hóa trong ánh mắt của sáu vị Quang Minh Thánh Đồ.

Cô bé tiếp tân lo lắng trả lời:

- Không! Không phải...! Người đó tự mình rời đi. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi ngài rời đi không lâu thì lệnh đệ cũng mang theo người của mình rời khỏi, đi đâu ta cũng không biết.

- Gọi quản lý các ngươi lại đây!

Cơ Dạ Thương bực mình quát.

- Thái tử điện hạ, không cần làm khó nàng ta!

Vân Thiên Ky đến bên Cơ Dạ Thương nói:

- Bất luận tối qua có xảy ra chuyện gì, thì hiện tại hẳn là chủ nhân đã đến Thiên Can học viện. Chúng ta lần này xem như công toi.

Cơ Dạ Thương chau mày:

- Nơi này nhất định có vấn đề. Ngày hôm qua vẫn bình thường tại sao phải đổi khách sạn, vả lại ở Trung Nguyên thành này không thể có có khách sạn nào so được với nơi đây về sự tiện nghi. Đi thôi, chúng ta trở về Học viện tìm Cơ Động, chuyện ở đây tính sau.

Thiên Can Học Viện.

Trên bức tường dài hút tầm mắt là hình điêu khắc huyễn lệ của mười biểu tượng Đồ Đằng. Mỗi mười biểu tượng lập thành một nhóm, liên tục kéo dài về hai hướng dọc theo bức tường. Khí tức cổ xưa thâm thúy làm cho tất cả học viên của Sí Hỏa Học Viện đều toát lên vẻ khẩn trương trong ánh mắt.

Nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, tâm hồn Cơ Động cũng theo bản năng rung động “Mình rốt cuộc đã trở lại, nhưng đã không còn với tư cách học viên của Thiên Can học viện.”

Khí tức cao ngạo bủa tràn khắp trên người Cơ Động. Thiên Can Học Viện thì sao? Lúc trước nếu không phải vì tứ cố vô thân, thực lực thấp kém mà trốn chạy thì sẽ không có Cơ Động của bây giờ.

Dưới sự hướng dẫn của Cơ Động, mọi người đến trước cửa Thiên Can học viện. Cánh cổng đá hoa cương rộng chừng năm mươi thước, được ốp đá cẩm thạch bên ngoài, hơn nữa còn được điêu khắc và khảm ngọc đã làm đám học viên của Cơ Động không khỏi thở dài cảm khái. Hiển nhiên, quy mô của Thiên Can học viện đã làm bọn hắn rung động tận đáy lòng.

Hai bên cánh cổng lớn vẫn là hai câu đối quen thuộc. Bên trái là Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm, Dương Chi Bạch Trú Cầu Học Hữu Phương. Bên phải là Ất, Đinh, Kỷ, Tân, Quý, Âm Chi Dạ Vãn Tu Luyện Hữu Đạo. Phía trên, ngay chính giữa là bốn chữ to, ánh vàng rực rỡ vắt ngang: Thiên Can Học Viện.

Trước cửa Thiên Can học viện có bốn gã học viên luân phiên túc trực. Bọn họ nghiêm nghị đứng thẳng người, nhưng ánh mắt vẫn phóng túng quan sát hết thảy. Vừa thấy đám người Cơ Động xuất hiện, lập tức có một học viên tiến lên nghênh đón.

- Các ngươi đến đây có việc gì?

Người lên tiếng hỏi là một thanh niên dáng người dong dỏng, tướng mạo không tồi, tuy nhiên trong đôi mắt lại lộ ra vẻ cao cao tại thượng. Thân là học viên của Thiên Can học viện, tự nhiên trong lòng hắn luôn cho rằng mình có nhiều ưu thế hơn so với đám thanh niên cùng lứa.

- Ta là lão sư của Sí Hỏa học viện tại Nam Hỏa đế quốc. Lần này tới đây nhằm giao lưu cùng quý viện.

Cơ Động trả lời.

- Trao đổi? Học viên kia rõ ràng lặng người đi một chút, rồi không để ý đến Cơ Động mà quay sang hỏi ba gã đồng bọn:

- Sí Hỏa học viện? Các ngươi đã từng nghe thấy chưa?

Ba người bọn họ đều lắc đầu và mỉm cười khinh miệt, đồng thanh nói:

- Chưa từng nghe qua!

Một tên còn đế thêm:

- Chẳng hiểu sao chó, mèo mà cũng muốn đến Thiên Can học viện của chúng ta trao đổi, thật là không biết tự lượng sức mình.

Các học viên phía sau Cơ Động không ai nhúc nhích, bởi bọn họ không dám mạo hiểm chọc giận Cơ Động, nhưng trong ánh mắt đều hiện lên sự tức giận.

Cơ Động thần sắc không biến đổi, nhưng thanh âm đã trở nên lạnh lẽo:

- Phiền ngươi vào thông báo. Việc trao đổi chúng ta đã thông qua quý viện rồi!

Học viên kia chỉ hừ lạnh:

- Các ngươi chẳng qua chỉ là muốn nhờ Thiên Can Học Viện chúng ta nâng đỡ, điều này ta đã thấy nhiều rồi. Chi bằng các ngươi sớm quay về đi để khỏi mất mặt. Các ngươi thông tri cho học viện chúng ta, chúng ta nhất định phải cùng các ngươi trao đổi sao? Nếu mỗi một học viện vô danh đều đến Thiên Can Học Viện tiến hành cái gọi là trao đổi, chúng ta làm sao tiến hành dạy học bình thường đây? Mau khẩn trương rời đi, đừng cản trở đại môn chúng ta.

Cơ Động không muốn cùng hắn đôi co vô nghĩa, liền vung tay phải lên. Gã kia liền cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, liên tiếp lùi về sau vài bước, ra sát con đường.

- Chúng ta đi! Cơ Động khoát tay và đi vào bên trong.

- Tốt a, các ngươi dám tới Thiên Can học viện đánh người.

Tên học viên lúc nãy nhất thời giận dữ, mặt khác ba tên kia cũng nhanh chóng vọt lên, bốn người đồng thời cùng chặn Cơ Động lại.

Đáy mắt Cơ Động bắn ra những tia lạnh lẽo, tuy rằng hắn cũng không muốn so đo với những học viên bình thường này, nhưng vốn hắn đối với Thiên Can học viện đã có ít nhiều oán niệm, bây giờ lại bị chặn đường, lập tức lửa giận dâng lên ngùn ngụt trong lòng.

Đúng lúc này, một âm thanh âm nhu vang lên:

- Sao thế này, cửa học viện sao lại tụ tập nhiều người như vậy?

Nghe được âm thanh này, bốn gã học viên Thiên Can học viện đều nhìn về hướng tiếng nói phát ra, nhất thời mừng rỡ. Bọn hắn tuy rằng đang cố ngăn Cơ Động, nhưng vẻ tĩnh mịch, lạnh băng của người này đã làm cho bọn hắn lo lắng, bồn chồn không ít. Khi nghe được âm thanh âm nhu kia, nhất thời trong lòng trấn định.

- Sư huynh, người này tự xưng là từ Sí Hỏa học viện tới, còn nói muốn cùng Thiên Can học viện chúng ta tiến hành trao đổi. Các lão sư không phải đã phân phó là không thể cho bất cứ người ngoài nào tiến vào học viện sao? Chúng ta cản bọn hắn lại, có thể vì thế nên bọn chúng đã động thủ đánh người.

Nghe học viên này nói thế, thanh âm âm nhu nhất thời trở nên túc giận:

- Ta muốn biết kẻ nào lại to gan như vậy, dám đến Thiên Can học viện chúng ta gây sự?

Người này đang ở phía sau, vì thế chưa thấy được Cơ Động.

- Là ta!

Thanh âm lãnh đạm của Cơ Động tựa hồ như đang đè nén sự kích động bên trong, thanh âm so với lúc nãy đã tăng lên vài phần.

Chỉ đơn giản hai chữ như vậy, nhưng đã làm cho thanh âm âm nhu kia đột nhiên ngừng bặt. Lam quang chợt chớp động, Cơ Động đã đến sát bên gã kia.

Nhìn qua về tuổi tác, người kia cũng không chênh lệch lắm so với Cơ Động, toàn thân y phục màu lam cực kỳ vừa vặn. Khuôn mặt anh tuấn lúc này run lên, từ sắc mặt và ánh mắt hiện rõ sự chấn động cùng cực, đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn Cơ Động trước mặt.

- Tất Tô, ngươi vẫn còn sống?

Thanh âm của cơ Động cũng kích động vạn phần, đơn giản chỉ sáu chữ nhưng đã nói lên rất nhiều điều. Người đang ở trước mặt không phải là Tất Tô - hảo huynh đệ đã cùng tu luyện với hắn ở Ly Hỏa học viện sao. Trải qua một tràng hạo kiếp, hắn vẫn còn sống, không bị Vạn Lôi Kiếp Ngục Giới tiêu diệt.

- Lão đại!

Tất Tô còn kích động hơn cả Cơ Động. Hắn nhào tới, giang rộng đôi tay, gắt gao ôm chầm lấy Cơ Động.

Bốn gã học viên Thiên Can học viện lúc này chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.

Cơ Động cũng ôm chầm lấy Tất Tô:

- Tất Tô, tiểu tử ngươi đừng có như cô nương chứ, khóc cái gì?

Tuy nói với Tất Tô như vậy, nhưng đôi mắt hắn cũng đã đỏ hoe. Bọn hắn đều là hồi sinh từ cõi chết, nên không thể nào kiềm chế được cảm xúc.

- Tất Tô học trưởng, ngài xem...

Tên học viên phía trước hỏi dò.

- Xem cái đầu của ngươi, cút đi. Các ngươi có biết hay không, đại ca của ta năm đó ở Âm Dương học đường đã cùng Lôi Đế nổi danh một đời Bạo Quân. Các ngươi là cái thá gì mà cũng dám chặn đường đại ca của ta. Cút hết cho ta. Đừng để ta bắt gặp các ngươi, nếu còn để ta thấy các ngươi một lần nữa thì đừng trách ta vô tình.

“Bạo Quân!” Chỉ đơn giản hai chữ như vậy nhưng lại làm cho bốn gã kia câm như hến, nhanh nhảu đứng sang một bên.

Kỳ thật thời gian Cơ Động ở Thiên Can học viện cũng không dài, nhưng thanh danh của hắn ở đây lại không hề nhỏ. Chẳng những không nhỏ mà còn sánh ngang với Lôi Đế Phất Thụy. Một kích giết chết người xếp hạng thứ hai của Âm Dương Học Đường và cũng là Thái tử tiền nhiệm. Chỉ cần điểm này thôi cũng đủ để hắn lưu danh ở Thiên can Học Viện. Điều ghê gớm nhất là tuy thủ tiêu Thái tử, thế nhưng hắn vẫn không việc gì bởi đã có hai đại Chí tôn cường giả vì hắn ra mặt.

Lúc trước, Âm Triêu Dương và Âm Chiêu Dung liên thủ đến hoàng cung của Trung thổ đế quốc, đã chấn kinh cả Thiên can Học Viện. Trong lúc bọn hắn hy vọng Bạo Quân học trưởng có thể trở về, thì hắn lại biến mất. Sau đó, Cơ Động cùng Phất Thụy tham gia Thánh Tà chiến, những người không hiểu sự tình đều nghĩ công đầu là thuộc về Lôi Đế Phất Thụy. Nhưng tin tức mà nhóm tinh anh của Âm Dương học đường mang về là chân thật nhất, nhất là tin tức Cơ Động thi triển Siêu Tất Sát Kỹ đã tạo thành sự chấn động cùng cực trong lòng mọi người.

Kể từ đó, Bạo Quân và Lôi Đế lập tức danh nổi như cồn. Cho dù là những học viên mới nhập học tại Thiên Can học viện cũng có thể kể vanh vách về những truyền thuyết của Lôi Đế và Bạo Quân.

Bốn tên học viên canh cửa lúc này đã sợ tới mức mặt xanh như tàu lá. Đây chính là Bạo Quân danh tiếng sánh ngang với Lôi Đế đổng sự ư? Người ta ngay cả Thái tử còn dám làm thịt thì bọn lôm côm như mình có đáng là cái gì. Bởi vậy, bốn gã học viên chẳng những không hận Tất Tô nặng lời, ngược lại còn cảm kích không thôi. Ít ra bọn họ cũng không cần phải đối mặt với Bạo Quân nữa!

- Quên đi, chúng ta đi thôi. Tất Tô, làm sao ngươi thoát chết được?