Chương 601: Chương 345 Thực lực của Cơ Động lão sư!

- Lão sư, ta giúp ngài.

Tử Thần Tinh đột nhiên dừng bước, hắn mặc dù kiêu ngạo, mặc dù từ nhỏ đã được nuông chiều nên luôn tự cho mình là vô đối, nhưng hắn cũng không phải là người chết nhát. Hắn dứt khoát xoay người, thúc dục ma lực, quyết định cùng Cơ Động kề vai chiến đấu.

Nghe thấy Tử Thần Tinh kêu lớn, mấy tên nam học viên cũng ngừng lại, nép vào một bên thông lộ nhường đường cho các nữ học viên chạy trước. Khi bọn hắn nhìn thấy Kinh Mộc Hào Trư toàn thân đầy gai nhọn, trong lòng chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó là có chết cũng chết như một người đàn ông chân chính.

Nữ học viên dù sao lá gan cũng nhỏ hơn một chút. Tuy nhiên trải qua vài ngày kề vai chiến đấu, việc các nam học viên dừng bước đã làm cho các nàng xúc động mãnh liệt. Cử chỉ đó đã làm tê dại tấm lòng các nàng. Nữ nhân vốn chỉ là động vật có cảm tính, trong lúc tâm tình đang cảm động, tự nhiên sinh ra sức mạnh tinh thần còn cao hơn cả nam nhân. Cho nên, các nàng cũng dừng bước, chạy đến đằng sau lưng Trần Tư Tuyền, dự định kết thành trận pháp Ngũ hành tương sinh tuần hoàn. Mặc dù các nàng đều hiểu làm như thế cũng chẳng có ích gì nhưng vẫn nghiến răng bất chấp.

- Hỗn đản. Ta cần các ngươi giúp sao? Nhanh chạy đi.

Cơ Động hét lên đầy phẫn nộ. Ngay sau đó, tất cả các học viên trong lớp đều chứng kiến một cảnh tượng mà cả cuộc đời họ cũng không thể nào quên.

Mặc dù các học viên biểu hiện ra vẻ bất chấp sống chết mà dừng lại nhưng trong lòng Cơ Động lại hết sức vui mừng, bọn họ có thể đứng trước bờ sinh tử mà cùng chống chọi với cường địch không thể nào đánh bại, điều đó nói lên sự tin tưởng lẫn nhau đã hình thành trong lòng họ. Thật không uổng mình phí công dạy dỗ, kết quả của tám ngày thí luyện vừa qua đã vượt quá mong đợi của hắn.

Quang thải đỏ sậm lặng lẽ tràn ngập ra xung quanh, dưới ánh mắt sững sờ của đám học viên, khí tức thô bạo mà thần thánh của Thánh Vương Khải Giáp một lần nữa hiện ra trên người Cơ Động sau bảy tháng ngủ yên.

Khôi giáp màu đỏ sậm, phù văn kì dị, còn có mặt nạ hung tợn cùng với những gai nhọn hung ác, kết hợp với đôi cánh khổng lồ đang vươn ra đã tạo thành một hình tượng chói lòa trong mắt các học viên.

Các học viên trong lòng đã ôm sẵn tâm tình thấy chết không sờn, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi ngây người, đây là lão sư Cơ Động của bọn hắn sao?

Tiếp sau đó, thân ảnh đỏ sẫm kia liền phát động, thân thể hắn như một đạo hồng quang trầm tĩnh, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, đã đón đầu một con Kinh Mộc Hào Trư.

Không có nửa phần đình trệ, chỉ thấy hồng quang đột nhiên hư ảo lóe lên, vài học viên có thị lực tốt nhất cũng chỉ thấy mũi chân Cơ Động chạm nhẹ trên đầu một con Lục giai Hào Trư, liền sau đó cả thân người hắn đã phóng thẳng lên không trung.

Chỉ trong sát na đó, thân thể của đầu Hào Trư bỗng nhiên bị ép thấp xuống, mặc dù nó vẫn phóng về phía trước theo quán tính nhưng cả thân hình đã ầm ầm nổ tung, hóa thành một ngọn lửa vàng chói mắt.

Đây chỉ là mới bắt đầu, thân ảnh đỏ sẫm kia giống như Ma thần phủ xuống, thân hình nhanh như thiểm điện, mỗi một lần lóe lên cũng là lúc mang đến tử vong cho bọn ma thú.

Ánh mắt của các học viên thậm chí còn không dõi theo kịp thân ảnh của hắn, bất kì một đầu Kinh Mộc Hào Trư cũng không thể làm hắn đình trệ dù chỉ là chốc lát. Lúc này trong núi rừng đã sáng lên từng ngọn lửa vàng rực rỡ.

Không ai có thể thấy rõ Cơ Động đã hành động như thế nào, Trần Tư Tuyền cũng không thể thấy. Thậm chí bọn họ cũng không thấy Âm Dương Miện sáng ngời trên đỉnh đầu Cơ Động. Tổng cộng thời gian chẳng qua chỉ là vài lần hô hấp, vài chục đầu Kinh Mộc Hào Trư đã biến thành vài chục đám lửa vàng rực.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không chạy mau!

Cho đến khi thanh âm lạnh như băng quen thuộc vang lên trong đầu mọi người, bọn họ mới kịp từ trong rung động mà có phản ứng.

Thân ảnh đỏ sẫm kia không biết đã lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ từ lúc nào, đôi cánh khổng lồ giang rộng như một cái dù che chở bọn họ. Tầng tầng quang mang màu vàng đang không ngừng tuôn ra từ thân thể hắn, bộ khải giáp đỏ sậm đã dần chuyển sang màu vàng. Từng vòng ánh sáng vàng rực rỡ đã giúp họ ngăn cản toàn bộ tro bụi cùng đá vụn đang ào ào trút xuống. Lúc này, trong lòng mỗi học viên đều dâng lên một niềm tự hào mãnh liệt. Thân ảnh như một Ma thần đang tồn tại kia chính là lão sư của bọn họ a! Trong mắt họ, mặt nạ nanh ác của Thần Hỏa Thánh Vương Khải lúc này thật hiền hòa, những tiêm thứ nhọn hoắt trên khải giáp mới khả ái làm sao!

- Chạy a…!

Tử Thần Tinh quát to, dẫn đầu đám người chạy đi. Có hậu thuẫn cường đại như vậy ở phía sau, bọn họ lưu lại còn có ý nghĩa gì? Tên nào không chạy cho nhanh chính là kẻ ngu. Mấy chục đầu Lục giai ma thú! Đây chính là mấy chục đầu Lục giai ma thú đó! Vậy mà ở trước mặt lão sư Cơ Động lại chẳng khác nào giấy vụn, đều bị đốt cháy sạch sẽ.

Tốc độ bỏ chạy của Hầu Tân tuyệt nhiên không thua kém Tử Thần Tinh, chỉ vài bước đã đuổi theo sát hắn, đồng thời còn hét lớn:

- So với Cơ Động lão sư của chúng ta, những chủ nhiệm còn lại chẳng khác nào là rác rưởi a!

Lúc này các học viên chẳng những không còn nửa phần sợ hãi, ngược lại tâm tình còn tràn ngập hưng phấn. Chính mắt bọn họ nhìn thấy cái gì gọi là cường giả chân chính. Có thể trong nháy mắt làm thịt vài chục đầu Lục giai ma thú, còn không phải là cường giả sao? Có hậu thuẫn cường đại như thế, bọn họ còn e sợ điều chi nữa!

- Cơ Động lão sư. Sau này ngài chính là thần tượng của ta.

Tân Vũ hét to một tiếng, lời của nàng được đám học viên hưởng ứng nhiệt liệt, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hưng phấn, dường như lúc này bọn họ không phải đang bỏ chạy trối chết, mà là đang được nhận một giải thưởng to lớn.

Sự thật chứng minh bọn họ đã cao hứng quá sớm. Kinh Mộc Hào Trư tử vong cũng không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc. Đó mới chỉ là bắt đầu, tiếng nổ ù ù sau lưng càng ngày càng mãnh liệt. Cơ Động đang phi hành trên bầu trời cũng không khỏi nhíu mày. Hắn dừng thân hình giữa không trung, không tiếp tục đi theo các học viên đang bỏ chạy xuống chân núi.

Núi lửa bộc phát là cả một quá trình, lúc ban đầu là hơi nước bốc lên từ đỉnh núi, sau đó mới phun ra trên không trung một lượng lớn nham tương. Lúc ban đầu chỉ là một chút tro bụi, chân chính đến thời điểm phun trào nham tương vẫn cần mất một thời gian nhất định. Vì vậy ít nhất trước mắt, núi lửa bộc phát vẫn còn chưa gây nguy hiểm đến tánh mạng của mọi người.

Chỉ có điều, ngọn núi A Nhĩ Mạn Tư cũng không phải là ngọn núi lửa bình thường, nơi này có rất nhiều ma thú sinh sống. Núi lửa bộc phát cũng tạo ra uy hiếp rất lớn đối với bọn chúng. Để sinh tồn, bắt buộc bọn chúng phải chạy thật xa, thoát khỏi phạm vi phun trào của núi lửa. Việc chạy trốn này không chỉ có Lục giai ma thú Kinh Mộc Hào Trư, những ma thú Thất giai, thậm chí Bát giai cũng đồng loạt chạy trốn để cứu lấy mạng. Trước uy hiếp to lớn của thiên nhiên, chỉ có một số ít ma thú có thực lực khủng bố mới không e ngại.

Cơ Động sở dĩ dừng lại là bởi hắn đã thấy phô thiên cái địa ma thú trong tầm mắt. Có ít nhất mấy trăm đầu Lục giai ma thú trở lên đang điên cuồng chạy trốn. Nơi chúng đi qua, cỏ bay đá chạy, một vài ma thú cấp bậc tương đối thấp chạy chậm liền trực tiếp bị giẫm đạp cho đến chết. Cơ Động thậm chí còn thấy hai đầu Cửu giai ma thú cũng đang điên cuồng bỏ chạy.

Nếu như cho hắn đầy đủ thời gian, Cơ Động nắm chắc đem những ma thú này giết chết toàn bộ. Với thực lực của hắn bây giời, Cửu gia ma thú đã không còn cách nào tạo thành uy hiếp với hắn, đám ma thú cấp thấp lại càng không cần nói đến.

Tuy nhiên nơi đây không chỉ có mình hắn, mà còn có mười tên học viên của hắn. Đừng nói là Cửu giai ma thú, chỉ cần tùy tiện đem một con Thất giai ma thú cũng có thể giết chết bọn người Trần Tư Tuyền không còn một mống, kể cả trong tình huống bọn họ sử dụng Tương sinh tuần hoàn pháp trận. Cơ Động không có đủ thời gian, hiện tại nếu hắn muốn ngăn cản những ma thú này, chỉ có một cách duy nhất là lao xuống chặn đầu bọn chúng, che chở cho đám học viên của mình rút lui. Vì vậy hắn mới ngừng lại.

- Các ngươi đi trước. Ta cản ở phía sau.

Thanh âm Cơ Động rất bình tĩnh, trong thanh âm của hắn thậm chí còn không nghe được chút ba động tinh thần nào.

Lần này các học viên không dừng lại nữa, lúc trước Cơ Động thể hiện ra thực lực đã làm bọn họ hiểu rằng dù có lưu lại cũng chỉ là gánh nặng cho Cơ Động. Chỉ có mau mau rời khỏi hiểm địa mới là trợ giúp lớn nhất cho Cơ Động. Vì vậy, tất cả mọi người đồng thanh vâng một một tiếng, rồi toàn lực hướng về phía chân núi mà chạy đi. Lúc này bọn họ đã chạy tới vị trí chừng một ngàn thước so với mặt nước biển. Muốn thoát khỏi phạm vi của núi A Nhĩ Mạn Tư, vẫn còn một quãng đường dài đằng đẵng.

Kim sắc hỏa diễm nồng đậm trong nháy mắt bộc phát ra từ trên người Cơ Động, Âm Dương Miện mà các học viên mong mỏi được thấy rốt cuộc cũng đã hiện ra trên đỉnh đầu Cơ Động. Hắc bạch song sắc hòa trộn lẫn nhau, ngưng tụ thành quan miện độc nhất vô nhị. Thần Hỏa Thánh Vương Khải hoàn toàn biến thành một màu vàng chói mắt. Kim sắc hỏa diễm nồng đậm vây quanh Cơ Động bỗng nhiên bốc cao lên, lơ lửng đến độ cao ba trượng.

Hai mắt Cơ Động đột nhiên sáng rực, chỉ thấy hắn khẽ run người, hỏa diễm đặc biệt màu vàng trong nháy mắt ngưng tụ thành thực chất, hóa thành một thân ảnh khổng lồ chừng năm thước. Đó chính là Hỏa Diễm Quân Vương Thể.

Cùng lúc đó, Hỏa Diễm Quân Vương Thể chợt phát một âm thanh như rồng hống, sáu con Lục Long do Cực Hạn Dương Hỏa ngưng tụ bay thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt phân tán ra, chặn ngang đường chạy của tất cả ma thú. Cực Hạn Dương Hỏa thuộc tính mạnh mẽ nương theo dòng xoáy linh hồn của Cơ Động phóng thích ra tinh thần áp chế phô thiên cái địa.

Các học viên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lên núi, ánh mắt bọn họ nhất thời đọng lại, đây mới là thực lực chân chánh của Cơ Động lão sư sao? Lục quan sáu mươi bảy cấp, đây mới là thực lực của Lục quan Ma sư sao? Tại sao ngọn lửa của Cơ Động lão sư lại có màu vàng? Tại sao lão sư lại có thể phát ra ma lực kinh khủng đến như thế? Chẳng lẽ Cơ Động lão sư muốn bằng vào thực lực của bản thân ngăn cản mấy trăm đầu ma thú ư?

Giây phút này, ánh mắt của các học viên đã nhòa lệ, bọn họ dĩ nhiên hiểu tại sao Cơ Động lại phải làm như thế. Với năng lực phi hành của Cơ Động, hắn hoàn toàn có thể tự mình rời đi, thậm chí còn có thể mang theo Trần Tư Tuyền. Vậy mà hắn lại không lựa chọn con đường đó mà lại cố gắng che chắn phía sau lưng bọn họ, dùng lực lượng của mình để ngăn cản đám ma thú đang bỏ chạy trối chết.

Nếu trong tình huống bình thường, đối mặt với hai loại thuộc tính áp chế đồng thời của Cơ Động, cho dù là Thập giai ma thú cũng phải chần chừ do dự. Nhất là trên phương diện áp chế linh hồn, linh hồn lốc xoáy của Cơ Động đã sánh ngang với linh hồn của Thánh thú.

Nhưng con chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, đến thời điểm tính mạng gặp phải nguy hiểm to lớn, không chỉ loài người mới có thể bộc phát ra tiềm lực, ma thú cũng giống như vậy. Đối mặt với nguy cơ hủy diệt do núi lửa bộc phát, những ma thú này đã gần như trở nên điên cuồng. Mặc dù dưới sự ảnh hưởng của hai loại thuộc tính áp chế của Cơ Động, lực lượng của chúng đã bị hạ thấp đi rất nhiều nhưng chúng vẫn bỏ chạy một cách điên cuồng.

Những bước chân rầm rập chấn động vẫn vang lên trước mặt Cơ Động, vài đầu Thất giai ma thú bị ma lực khổng lồ của Viêm Long Hỏa chấn bay lên không trung. Những ma thú này dù sao cũng là Thất cấp ma thú, dưới tình huống Cơ Động phải phân tán ma lực nên cũng không thể tạo thành kích trí mạng với chúng. Điều quan trọng nhất chính là theo sát những ma thú thất cấp đó là đám ma thú bát giai, cửu giai.

Trong lúc nguy cấp cận kề, hồng mâu trên mặt nạ Thần Hỏa Thánh Vương Khải của Cơ Động chợt nở rộ thành vô vàn tia sáng. Thân thể hắn cấp tốc bay lên không trung, hai cánh khổng lồ mở ra khống chế sự thăng bằng thân thể. Kim sắc hỏa diễm trên người đột nhiên thu liễm, ngay cả Hỏa Diễm Quân Vương Thể cũng co rút trở lại thân thể trong nháy mắt. Hỏa nguyên tố nồng đậm trong không gian giống như hải nạp bách xuyên (trăm sông đổ biển), điên cuồng tụ hội về thân thể hắn.

Hai tay hắn giơ cao khỏi đầu, một cao một thấp, tạo thành tư thế hai tay đang cầm cái gì đó. Bất chợt, một luồng quang mang kinh thiên đỏ rực không gì sánh nổi ngang nhiên bạo xuất ra.

Cho dù là song thuộc tính áp chế của Cơ Động cũng không thể áp chế nổi đám ma thú chạy trốn, vậy mà lúc này bọn chúng lại đột ngột dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực, cho dù là hai đầu ma thú cửu cấp cũng vậy. Đây không phải là sự sợ hãi từ trong nội tâm của chúng, mà xuất phát từ trong tiềm thức sâu thẳm. Điều chúng cảm nhận được lúc này chính là khí tức của Thần!

Thanh kiếm đỏ rực dài chín thước được Cơ Động cầm bằng cả hai tay, thời điểm thanh kiếm xuất hiện, toàn bộ thân thể Cơ Động cũng hoàn toàn nhuộm một màu đỏ sẫm.

Đang điên cuồng bỏ chạy, các học viên chợt phát hiện cảm giác nóng rực trong không khí lúc này đã biến mất, thậm chí ánh lửa đang phun lên từ miệng núi lửa cũng bị mờ đi vài phần. Trong không gian lúc này chỉ còn tồn tại một quang trụ đỏ rực.

Kể từ khi Liệt Diễm song kiếm phong ấn thần thức của Sát thần Tu Phổ Nhược Tư, đây là lần đầu tiên Cơ Động phóng thích uy lực sau khi dung hợp của Hỏa Thần song kiếm. Chính bản thân hắn cũng không biết hiện tại Hỏa Thần kiếm đã đạt đến mức độ uy lực nào. Sau khi Hỏa Thần kiếm hiện ra, nó luôn chực chờ rời khỏi tay hắn, khí tức thô bạo và cường đại không ngừng tỏa ra khắp không trung, mang theo đầy rẫy sát cơ và sự bất cam. Đây chính là do ảnh hưởng từ thần thức của Sát thần Tu Phổ Nhược Tư. Thân là Nhị cấp Thần cách, thần thức của Tu Phổ Nhược Tư tuyệt đối không dễ dàng tan biến như vậy. Nếu Hỏa Thần kiếm không phải là vũ khí của Chủ thần, chỉ e hắn đã sớm phá tan sự trói buộc mà thoát thân ra ngoài.

Sự sợ hãi càng ngày càng lớn mạnh trong thần thức của Tu Phổ Nhược Tư. Hỗn Độn Châu của Cơ Động luôn tỏa ra Hỗn Độn Lực bao hàm tính sáng tạo mà chỉ có Chủ thần chân chính mới có thể có. Mặc dù thực lực của Cơ Động còn xa mới có thể so sánh với Thần, nhưng trong quá trình được Hỗn Độn Châu thấm nhuần, Hỏa Thần kiếm đã dần dần hoàn thành quá trình chữa trị. Trong quá trình này, thần thức của Sát thần Tu Phổ Nhược Tư cũng từ từ bị khắc sâu vào thần kiếm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày thần thức của Tu Phổ Nhược Tư sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong thần kiếm. Tới lúc đó, kết cục của hắn chính là thần hình câu diệt.

Sát thần Tu Phổ Nhược Tư vẫn luôn mong đợi vào Thần giới, nhất là lão đại Tu La thần sẽ đến cứu hắn. Tuy nhiên thời gian đã trôi qua lâu như vậy, bóng dáng của Thần giới vẫn bặt vô âm tín. Hắn lại càng không biết chính mình đã trở thành vật hi sinh trong đổ ước giữa hai đại Thần Vương xảo quyệt.

Kiêu ngạo thật nhiều để rồi trả giá thật đau!