Chương 590: Toàn thể thí luyện chi lữ

Trần Tư Tuyền trực tiếp bộc lộ nỗi lòng của mình về Cơ Động.

Cơ Động sửng sốt một hồi:

-Ngươi thích ta? Thích một tửu quỷ ư?

-Bất luận ngài là người gì, ta đều thích ngài.

Trần Tư Tuyền kiên quyết nói. Một tháng qua, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nàng thật sự không biết nên làm thế nào để có thể theo đuổi một người đàn ông. Cho nên nàng quyết định dùng phương pháp trực tiếp, cũng là đơn giản nhất.

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong tình yêu nam nữ thì đây chắc chắn là phương thức biểu lộ ngốc nghếch nhất, tỷ lệ thành công rất thấp. Nhưng phương pháp này lại được chính Trần Tư Tuyền, một mỹ nữ tuyệt sắc sử dụng thì sức sát thương của nó tuyệt đối không kém hơn siêu cấp tất sát kỹ.

-Đi ra ngoài.

Thanh âm Cơ Động chợt trở nên lạnh như hàn băng, làm cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột.

Trần Tư Tuyền không dám tin vào tai mình, hắn thế mà lại mắng ta sao? Dù sao trong tiềm thức, nàng vẫn coi mình là Liệt Diễm.

Cơ Động tuyệt tình quát về phía nàng:

-Ta bảo ngươi đi ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao?

Vừa nói, hắn vừa vung tay phải lên, nhất thời bên trong gian phòng như xuất hiện một luồng khí lưu như nước lưu chuyển, cuốn thân thể Trần Tư Tuyền về phía cửa, đẩy nàng ra phía ngoài. Cửa phòng di chuyển, đóng lại ầm ầm trước mặt Trần Tư Tuyền.

-Hắn lại đối xử với ta như vậy sao?

Vô số giọt nước mắt không thể kiềm chế được khẽ tuôn rơi, ướt đẫm đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Cơ Động ngay cả một câu trả lời cũng không, đã mạnh mẽ đuổi nàng ra ngoài. Sự đối xử tương phản mãnh liệt này vẫn khiến nàng khó mà chấp nhận được.

Nếu như nàng vẫn còn là Liệt Diễm, nhất định sẽ cực kỳ vì vui mừng khi thấy một chưởng vừa rồi của Cơ Động, bởi vì một chưởng kia hoàn toàn không hề sử dụng bất kỳ thuộc tính ma lực nào, tất cả đều là Hỗn Độn lực thuần túy, thậm chí ngay cả đặc tính sáng tạo của Hỗn Động cũng không có. Đó chỉ là lực lượng đơn thuần nhất. Không phải nói đây là lực lượng mạnh nhất, nhưng có thể dùng nó, như vậy chứng tỏ Cơ Động đã lĩnh ngộ Hỗn Độn ở một tầm cao mới. Càng ngày càng tiến gần đến lúc chân chính nắm giữ Hỗn Độn.

Nhưng mà hiện tại, Trần Tư Tuyền không thể nào cao hứng được. Bởi nàng đã bị hắn đuổi đi, một câu cũng không nói tới đã đuổi đi.

Ước chừng đứng ngoài phòng Cơ Động mười phút đồng hồ, Trần Tư Tuyền mới ổn định lại được tâm tình, nhanh chóng lau khô nước mắt, không lấy việc vừa rồi cảm thấy buồn phiền, ngược lại khóe miệng còn nở một nụ cười. Bởi vì nàng đã suy nghĩ thông suốt vấn đề. Cơ Động trực tiếp cự tuyệt sự biểu lộ của mình, chuyện đó càng chứng tỏ hắn yêu Liệt Diễm, cho dù mình bây giờ đã có dung mạo không hề kém Liệt Diễm lúc trước, cũng không cách nào khiến hắn động tâm. Vậy tại sao mình lại phải tức giận chứ? Người hắn yêu chính là mình mà.

-Tiểu Cơ Động, chàng nhớ đó, tên bại hoại chàng lại khiến thiếp rơi lệ. Bất quá, sau này thiếp sẽ không vì chàng từ chối mà buồn phiền đâu, ngược lại sẽ càng cao hứng.

Bất quá vừa nghĩ tới lúc Cơ Động cự tuyệt mình vừa rồi, sau này nên làm thế nào mới có thể khiến hắn thích mình đây. Tới đây, Trần Tư Tuyền không khỏi nhíu mày nhăn trán. Tựa hồ điều kiện của Tà Ác chi thần cũng không dễ hoàn thành như vậy a!

Trong lòng nàng bây giờ thật sự rất mâu thuẫn, vừa hi vọng Cơ Động vẫn cự tuyệt mình, vừa hi vọng hắn có thể sớm nói ra ba chữ kia đối với mình, để mình có thể một lần nữa được ở bên cạnh hắn. Với tâm tình phức tạp như thế, Trần Tư Tuyền trở về ký túc xá.

Không có các học viên trong lớp đi tố cáo, điều đó cũng không có nghĩa là không ai biết chuyện trong lớp Cơ Động. Trong học viện đã sớm lan truyền tin đồn, “Thân vi lão sư” một tháng mới lên lớp một lần, dẫn tới không ít vị lão sư tìm đến Chúc Dung phản đối. Chúc Dung thân là viện trưởng, cũng chịu phải áp lực càng lúc càng lớn. Nếu cứ để sự việc tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp hay. Hơn nữa, tình trạng của Cơ Động vẫn chưa có chuyển biến khả quan nào, không thể để cho hắn bị trục xuất như thế được.

Mấy ngày sau, học viện đột nhiên tuyên bố, tiến hành tập thể thí luyện với học viên mới năm nhất. Hơn nữa đây là dịp thí luyện có thưởng. Trong đó, mục đích quan trọng nhất là kiểm tra toàn diện các học viên mới năm nay.

Thông báo được dán trực tiếp ngoài bảng trước nơi ở của học viên. Ghi rõ, ba ngày sau sẽ để cho mười chủ nhiệm năm nhất dẫn theo một trăm học viên đi tới Nhĩ Mạn Tư sơn, là cư địa tụ tập ma thú nổi tiếng của Nam Hỏa đế quốc để tiến hành tu luyện.

Mục tiêu thí luyện: săn giết ma thú ngoài Nhĩ Mạn Tư sơn, lấy hai lớp hợp thành một tổ. Xếp hạng dựa vào số lượng tinh hạch săn được. Tất cả việc săn bắn đều do học viên tự mình xuất thủ, chủ nhiệm lớp chỉ có thể đứng bên bảo vệ, không được tự mình ra tay. Kết thúc thí luyện sẽ tiến hành tập hợp, và trao thưởng cho mười học viên có thành tích tốt nhất. Phần thưởng cũng vô cùng hậu hĩnh, chính là những ma kỹ thích hợp với từng cấp bậc, ba phần thưởng đứng đầu thì lại được thêm một món vũ khí ma lực.

Từ phần thưởng đã có thể thấy được Sí Hỏa học viện tài đại khí thô, Nam Hỏa đế quốc càng ủng hộ Sí Hỏa học viện về mọi mặt.

Thông báo vừa xuất hiện, đã khiến cho những học viên năm nhất vô cùng hưng phấn, không nói tới phần thưởng, chỉ riêng việc có thể đích thân đi săn ma thú mà không phải tu luyện nhàm chán trong học viện, đã tạo sự hứng thú cho các học viên vốn còn trẻ tuổi này. Cho nên mới gọi là nghé con mới không sợ cọp, hơn nữa lại có lão sư đi theo, bọn họ mới không hề lo lắng về vấn đề an toàn của chính mình.

Dựa theo thông thường, hành động tập thể thí luyện của học viên này thì phải do chủ nhiệm lớp nhất ban hoặc cao thủ do học viện phái ra làm vai trò lãnh đạo. Nhưng lần này cũng không như thông thường, người phụ trách chính không phải là chủ nhiệm Cơ Động, mà là chủ nhiệm khối nhị ban, là Hiên Viên Hâm lão sư.

Đối với việc an bài thế này, cũng có thể thấy được sự hết lòng của Chúc Dung, hắn hi vọng thông qua lần lịch lãm này, mà hóa giải tâm tình của Cơ Động đôi chút. Nhưng lại không yên tâm lắm, nên mới đem nhiệm vụ chỉ huy giao lại cho Hiên Viên Hâm. Đồng thời, hắn còn tự mình hạ lệnh, an bài tam ban tạo thành một nhóm với Cơ Động. Đi cùng với họ chính là chủ nhiệm hệ Ất Mộc Đường Y Luyến. Dĩ nhiên, bên ngoài thì làm ra vẻ đây là do bốc thăm mà thành. Đi cùng lớp tam ban này thì có thể nói lớp Cơ Động sẽ có ưu thế rất lớn. Đối với việc an bài này, Hiên Viên Hâm vốn cũng hết sức bất mãn, Đường Y Luyến không chỉ là chủ nhiệm Ất Mộc hệ, mà còn là lão bà của hắn. Không an bài mình cùng lão bà vào cùng một tổ thì hắn đã không hài lòng rồi, huống chi đi chung lại là tên tửu quỷ kia chứ. Đây chính là nguyên văn những lời mà Hiên Viên Hâm nói.

Bất quá, có thể nhận được trách nhiệm thống lĩnh toàn thể tân học viên, Hiên Viên Hâm đã tương đối hài lòng rồi. Hắn thầm hạ quyết âm, lần này bất kể thế nào cũng phải cho Cơ Động một vố nhớ đời, ra oai phủ đầu hắn, phải cho mọi người biết tên tửu quỷ này căn bản không hề thích hợp làm lão sư. Vị trí chủ nhiệm lớp này, phải là của mình mới đúng.

Vì lần thí luyện lần này, mà Chúc Dung tự mình tìm tới Cơ Động, khiến hắn hơi yên lòng một chút, là Cơ Động mặc dù vẫn uống rượu, nhưng trạng thái tinh thần tựa hồ đã khá hơn chút ít, ít nhất thần trí đã tương đối thanh tỉnh. Bất quá, vẫn không muốn tiếp xúc mọi thứ bên ngoài thôi.

-Lão sư, ta nhất định phải đi sao?

-Con phải đi. Cơ Động, con phải hiểu trên người con, sư tổ cùng sư mẫu kỳ vọng vào con lớn thế nào. Ta hiểu, Liệt Diễm nữ hoàng chết đi khiến cho con bị đả kích rất lớn. Nhưng mà cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục. Con mà cứ như thế, đừng nói tới việc báo thù cho nàng, sợ rằng trước đó đã biến thành phế nhân rồi.

-Được rồi, con sẽ đi.

Ba ngày sau.

Học viên năm nhất của Sí Hỏa học viện cùng với mười vị chủ nhiệm đều đồng thời chờ lệnh xuất phát. Tổng cộng có tới một trăm người, ở trên bãi tập chờ viện trưởng Chúc Dung phát biểu. Trong số những người thu hút sự chú ý của một trăm người này nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, Đông Mộc thánh nữ, người được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Trần Tư Tuyền là một người trong số đó.

Hơn một tháng học tập qua, số học viên hướng nàng lấy lòng đã lên tới hàng trăm người, không chỉ có tân học viên năm nhất, mà còn có các học viên cấp cao tự phụ mình cũng có vài điểm xuất sắc đến theo đuổi. Nghe nói, chỉ tính riêng thư tình, thì vị Đông Mộc thánh nữ này nhận cũng hơn cả ngàn. Ngoài cửa lớp thường xuyên chất đầy hoa tươi. Bất quá, Trần Tư Tuyền một lá thư tình cũng chưa hề mở, một lễ vật cũng không nhận. Đối với vô số người theo đuổi cùng vờ như không thấy. Bình thường, trừ thời gian đi học ra, đa số thời gian đều ở trong ký túc xá, cuộc sống cực kỳ đơn giản, thậm chí đến yến tiệc do Nam Hỏa đế quốc tổ chức cũng không hề tham gia. Vì vậy, tuy đã nhập học hơn một tháng, nhưng số người chân chính gặp mặt Trần Tư Tuyền thì không nhiều. Điều này càng làm cho các vị nam học viên cấp cao hâm mộ đám năm nhất, bởi dù sao cũng được ở gần Tư Tuyền chứ sao.

Hôm nay, Trần Tư Tuyền mặc một bộ quần áo màu thủy lam, thêm vào mái tóc dài óng mượt màu lục xõa ở phía sau, cho nên dù vẫn đứng trong đám đông, nhưng hầu như ai cũng bị hào quang tuyệt mỹ do nàng tỏa ra che lấp. Tuyệt thế dung nhan đó đã khiến không biết bao nhiêu người si dại.

Trừ Trần Tư Tuyền ra, thì người được chú ý nhất không ngờ lại là Cơ Động. Khôi hài là nguyên nhân lại hoàn toàn trái ngược với Trần Tư Tuyền. Nguyên nhân Cơ Động được chú ý rất đơn giản, vị chủ nhiệm lớp này không những cầm một bình rượu trong tay, hơn nữa cộng với mái tóc trắng rối bời, y phục dơ bẩn không biết bao lâu rồi chưa thay, tỏa ra mùi hương khó thể coi là dễ chịu được, thật sự không dám làm người ta có thể khen tặng. Nhìn thế nào cũng giống như một tên khuất cái hơn là một lão sư. Nhất là, hắn lại đứng cùng với Trần Tư Tuyền, một người tuyệt sắc lại đứng cùng một tên lôi thôi như thế, sự đối lập càng khiến mọi người chú ý hơn. Thậm chí có người đã sinh lòng vọng động, hận không được đá văng Cơ Động ra chỗ khác, tránh cho ánh mắt mỹ nhân bị hắn làm dơ bẩn.

Bài phát biểu của Chúc Dung rất ngắn gọn, chỉ đơn giản nói vài câu khích lệ thì đã xong, toàn bộ mọi người bắt đầu lên đường.

Hiên Viên Hâm mang theo đám học viên nhị ban của hắn đứng ở trước nhất, cùng một tổ với họ chính là thất ban, dĩ nhiên cũng ở trước. Một nhóm hơn trăm người chậm rãi ra khỏi Sí Hỏa học viện, theo cửa nam của thành trực chỉ về phương Tây Nam. Nhĩ Mạn Tư sơn nằm cách Sí Hỏa thành hơn sáu trăm cây số về hướng Tây Nam. Đường xá tương đối xa xôi.

Vừa rời khỏi Sí Hỏa thành, Hiên Viên Hâm đã ra lệnh:

-Toàn thể, chạy bộ về phía trước.

Chỉ bằng đi bộ thì bao giờ mới có thể đi hết sáu trăm cây số đây? Các học viên vốn là ma sư, cho nên việc chạy bộ này cũng là việc nhỏ.

Đi song song cùng Cơ Động chính là chủ nhiệm lớp tam ban – Đường Y Luyến, ở nhà nàng đã nghe không biết bao nhiêu lần việc Hiên Viên Hâm bất mãn với Cơ Động. Nhưng trong lòng, nàng đối với tửu quỷ lão sư này lại hết sức tò mò. Sở dĩ tò mò chủ yếu vì sự tín nhiệm của Chúc Dung viện trưởng, chủ nhiệm lớp cho Chúc Dung đích thân bổ nhiệm, sao lại không có năng lực được.

Lúc này, nàng đang đi song song cùng Cơ Động, mái tóc trắng rối bời cùng mùi hôi trên người hắn thật khiến cho người ta không dám khen ngợi, nàng không kiềm được hỏi:

-Cơ Động lão sư, ngài đã bao lâu không tắm rửa rồi?

Cơ Động ngửa đầu uống tiếp một ngụm rượu, căn bản không hề để ý tới nàng mà vẫn tiến về trước. Lúc này, Hiên Viên Hâm đã ra lệnh cho toàn thể bắt đầu chạy bộ, tốc độ tuy không chậm nhưng không ảnh hướng lớn lắm đến việc uống rượu của hắn. Hơn nữa, tuy không hề thấy hắn gia tăng cước bộ nhưng lại không hề tụt lại phía sau trong đội. Điều này cũng không khiến các học viên trong lớp cảm thấy kỳ quái, bởi bọn họ tuy không hề có hảo cảm gì đối với vị lão sư này, nhưng dường như những thứ hắn dạy cũng chưa hẳn là thứ vô dụng. Huống chi, hắn đã đáp ứng sẽ truyền thụ cho bọn họ bộ pháp thần kỳ kia nữa.

-Cơ Động lão sư, ta đang nói chuyện với ngài đó.

Sắc mặt Đường Y Luyến có chút khó chịu, cho dù thế nào, nàng cũng là một trong những chủ nhiệm lớp của học viện.

Cơ Động rốt cuộc cũng có phản ứng rồi, nhàn nhạt liếc nàng một cái:

-Ta bao lâu mới tắm thì có quan hệ với ngươi sao?

-Ngài.

Sắc mặt Đường Y Luyến trở nên trắng nhợt, giận đến nỗi không nói ra lời:

- Cơ Động lão sư, mời ngài chú ý lời nói, đừng quên trong lớp của ngài còn có một vị công chúa nước láng giềng. Bộ dáng bây giờ của ngài sẽ khiến nước láng giềng nghĩ gì về Sí Hỏa học viện chúng ta đây?

-Công chúa?

Cơ Động khẽ sửng sốt:

-Lớp chúng ta có công chúa sao?

Vừa nói hắn vừa quay đầu lại nhìn về các học viên của mình đang chạy sau.

Thân là lớp trưởng, nên Trần Tư Tuyền dĩ nhiên đi theo sau Cơ Động, nàng tuyệt không kỳ quái khi thấy Cơ Động không hề hay biết gì về thân phận của mình, nhìn tròng mắt trống rỗng vô thần của hắn, nhu tình trong lòng nàng khẽ dâng lên, thấp giọng nói:

-Lão sư, ta chính là công chúa của Đông Mộc đế quốc.

-Nha.

Cơ Động đáp một tiếng:

-Thì ra ngươi là công chúa, bất quá, ở trong học viên thì ngươi cũng là một học viên thôi.

-Đệ tử biết.

Trần Tư Tuyền cũng không nói gì thêm, sau lần trước bị Cơ Động cự tuyệt, nàng đã chuyển biến sách lược, với sự thấu hiểu Cơ Động của nàng, tự nhiên biết được Cơ Động là một người thích mềm mà không thích cứng, nếu cứ trực tiếp theo đuổi hắn không bằng dùng sự ôn nhu để lay động hắn, để cho hắn từ từ thay đổi nhận thức về mình. Điều đầu tiên phải làm là không thể để cho hắn chán ghét mình.

Hô hấp của Đường Y Luyến có chút đình trệ, người này ngay cả Trần Tư Tuyền là công chúa của Đông Mộc đế quốc mà cũng không biết? Nhìn bộ dáng hắn thì không hề giống như giả vờ. Đây quả thực là một chuyện khó tin.

-Cơ Động lão sư, ta hết sức nghi ngờ về thái độ làm việc của ngài. Sau khi lần thí luyện này kết thúc, ta sẽ kịch liệt yêu cầu ủy ban học viện giải thích về vấn đề này.

Thân là chủ nhiệm của một lớp, Đường Y Luyến trong học viện hoàn toàn có quyền lên tiếng về vấn đề này.

Nghe thấy lời nàng, Cơ Động chỉ nhìn lại nàng một cái, ném cho nàng vỏn vẹn bốn chữ:

-Xin cứ tự nhiên

Ở trong học viện, Đường Y Luyến vốn nổi tiếng là người dễ tính cũng phải nổi giận rồi, nắm chặt quả đấm giận dữ nhìn về Cơ Động, nhưng dường như hắn vẫn không để nàng vào mắt, vẫn bình thản uống rượu như cũ. Tựa hồ chuyện vừa rồi không hề xảy ra vậy.

Phong cách làm việc của Hiên Viên Hâm đúng là hết sức kiên cường, chạy suốt hơn hai canh giờ với với quãng đường đi được tầm năm mươi cây số, mới ra lệnh cho các học viên nghỉ ngơi tại chỗ. Các học viên cho dù là ma sư, nhưng khi di chuyển với lộ trình như vậy, giữa trưa nắng như thế cũng đã sớm không chịu nổi, vừa ngồi xuống thì tiếng oán thán đã cất lên. Chỉ có các học viên lớp nhị ban thì còn hơi thu liễm một chút.

-Lão sư, rượu của ngài đây.