Chương 579: Chương 323 Liệt Diễm bị thương nặng!

- Nhân loại, ngươi muốn làm gì?

Tu Phổ Nhược Tư trầm giọng quát lên.

Cơ Động lạnh lùng nhìn hắn:

- Làm gì à? Cái này ngươi còn cần phải hỏi ta sao? Tu Phổ Nhược Tư, giữa chúng ta không có gì để nói nữa. Ngươi đi chết đi.

Vừa nói, Hỏa Thần Song Kiếm trong tay của Cơ Động đã vung lên, kèm theo toàn bộ lực lượng mà hắn có thể thi triển ra. Hỗn Độn Lực màu nhũ bạch từ Hỗn Độn Châu chậm rãi lan tỏa ra khắp người, bắt đầu từ miếng hộ tâm trước ngực, khí tức Hỗn Độn nồng đậm tràn ngập toàn thân Cơ Động. Hắn biết rõ, chỉ có lấy Hỗn Độn Lực cộng thêm Linh hồn lực của mình khi sử dụng Hỏa Thần Song Kiếm tấn công, mới có thể tạo thành thương tổn cho thần thức của Tu Phổ Nhược Tư.

- Chờ một chút.

Giọng nói của Tu Phổ Nhược Tư gấp gáp quát lớn.

Cơ Động lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn:

- Sao nào? Ngươi còn mơ tưởng có thể kéo dài thời gian à? Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?

- Không, không, ta nghĩ chúng ta có thể thương lượng một chút.

Thần thức của Tu Phổ Nhược Tư kịch liệt run rẩy, có thể thấy được tâm tình của hắn lúc này khẩn trương như thế nào. Cho dù là thần, trước thời điểm sinh tử, thì cũng sẽ sợ hãi tột cùng.

- Thương lượng à? Có thể, nhưng yêu cầu của ta chỉ có một mà thôi, giúp Liệt Diễm khôi phục lại. Nếu làm được, có lẽ ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

Cơ Động nắm chặt Hỏa Thần Song Kiếm, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào Tu Phổ Nhược Tư.

Tu Phổ Nhược Tư giận dữ nói:

- Không được, điều đó là không thể. Ta sẽ không bao giờ cứu chữa cho một người như Thâm Uyên Ác Ma hồi phục, mà cho dù ta có bằng lòng thì ta cũng không có năng lực đó. Kể cả đại nhân Tu La thần cũng không thể làm được. Chỉ có hai đại Thần vương mới có sức mạnh như thế. Nhưng Thần vương đại nhân sao có thể cứu một Thâm Uyên Ác Ma như ả chứ?

- Khốn kiếp, lượn đi cho nước nó trong!

Cơ Động giận dữ hét lên:

- Tu Phổ Nhược Tư, ngươi mở miệng thì nói nàng là Thâm Uyên Ác Ma này, ngậm miệng cũng kêu nàng là Thâm Uyên Ác Ma kia. Ta hỏi ngươi, tại sao lại gọi Liệt Diễm là ác ma? Nàng đã làm chuyện ác gì ảnh hưởng đến Thần giới các ngươi sao? Hay là ảnh hưởng đến thế giới loài người? Nàng chỉ ra tay một lần duy nhất ở thế giới loài người, mà cũng chỉ để ngăn trở để không cho sinh linh đồ thán. Nàng là ác ma? So với nàng, ta thấy ngươi mới chính là ác ma. Liệt Diễm từ khi xuất hiện đã ra tay chấn chỉnh lại Địa Tâm thế giới, làm nơi này tất cả đâu vào đấy, không còn chiến tranh nữa. Nàng làm tất cả điều ấy, có điều nào làm tổn hại cái thế giới này không? Vậy mà tại sao ngươi phải tới đuổi giết nàng? Thần giới các ngươi cho phép thần tồn tại, vậy tại sao không cho thần tồn tại ở thế giới con người? Vận mệnh Liệt Diễm sao phải nhờ tới các ngươi quyết định? Các ngươi là hạng thần chó má gì hả?

- Ngươi, ngươi…rõ ràng là đại nghịch bất đạo. Nàng vốn không hề là loài người.

Sát Thần Tu Phổ Nhược Tư nghe được lời của Cơ Động cũng không tránh khỏi ngây ngốc, đừng nói là con người, cho dù là thần cũng tuyệt không một người nào, không một ai dám nói giống như Cơ Động. Điều hắn nói là khinh nhờn tới thần linh a! Hơn nữa còn đắc tội với cả Thần giới.

Song kiếm trong tay Cơ Động chậm rãi giơ lên, trong mắt tràn đầy sát khí điên cuồng, khi nghe được Tu Phổ Nhược Tư không có cách nào giúp Liệt Diễm hồi phục, trong lòng hắn đã tràn đầy oán độc, sự tức giận đạt đến đỉnh điểm.

- Đừng.. đừng, ngươi hãy nghe ta nói. Ta mặc dù không thể giúp nàng khôi phục, nhưng mà, ngươi là loài người, ta có thể giúp ngươi. Chỉ cần ngươi không phá hủy thần trí của ta, ta sẽ thề dưới danh dự của thần, đợi khi ta khôi phục, ta có thể làm cho sức mạnh của ngươi bằng một phần ba nàng. Trực tiếp trở thành người mạnh nhất chỉ dưới thần. Đây là điều lớn nhất ta có thể làm trong quyền hạn của ta.

Nghe được lời Tu Phổ Nhược Tư nói, Hỏa Thần Song Kiếm hơi dừng lại một chút, sau đó thanh âm lạnh lẽo vang lên, nhiệt độ của Địa Tâm Hồ tựa hồ cũng bị nó làm giảm xuống.

- Ngươi biết nàng là ai không?

- Nàng là Thâm Uyên Ác Ma! À, không phải, là Thâm Uyên Thần cách.

Đối diện với sinh tử tồn vong, Tu Phổ Nhược Tư không khỏi hoảng loạn, cũng chẳng thèm quan tâm tới cái gì gọi là tôn nghiêm của Thần giới Chấp Pháp Giả kia nữa.

Cơ Động gật đầu:

- Thâm Uyên Ác Ma sao? Được, cho dù nàng là Thâm Uyên Ác Ma thì sao? Nhưng nàng còn có một thân phận khác.

- Là cái gì?

Tu Phổ Nhược Tư kinh ngạc nhìn Cơ Động.

Cơ Động tuy quay đầu lại, nhìn về thân thể Liệt Diễm đang càng ngày càng trở nên hư ảo, nhưng song kiếm trong tay hắn đã mang theo khí thế không gì sánh kịp, cùng với toàn bộ sức mạnh dung hợp được từ Linh hồn lực của hắn và Hỗn Độn lực tràn ra, hướng tới thần thức Tu Phổ Nhược Tư.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi thần thức bị cắn nuốt, Tu Phổ Nhược Tư nghe được thanh âm của Cơ Động:

- Nàng là người yêu của ta, mà ta, là người đã yêu một ác ma.

Thần thức của Tu Phổ Nhược Tư thật sự quá hư nhược, trong nháy mắt khi Hỏa Thần Song Kiếm của Cơ Động tiếp xúc với thần thức hắn, hai thanh siêu cấp trọng kiếm bay khỏi hai tay Cơ Động, cùng trôi lơ lửng ở giữa không trung, thần thức Tu Phổ Nhược Tư đã bị giam cầm ở giữa hai thanh trọng kiếm.

- Không, không. . .

Tu Phổ Nhược Tư điên cuồng thét lên, thần thức của hắn liều mạng chống đỡ sức ép từ hai thanh trọng kiếm, nhưng mà, lực lượng hắn lúc này thật sự quá yếu ớt. Không có bản thể, thần thức thì bị thương nặng, làm sao có thể chống lại lực lượng của Hỏa Thần Song Kiếm chứ?

Liệt kiếm cùng Diễm kiếm, chậm rãi hồi phục với một tốc độ cố định, mà thân thể Tu Phổ Nhược Tư phảng phất bị vặn vẹo, đè ép trong quá trình chúng hồi phục. Thanh âm của hắn ngày càng trở nên suy yếu, cuối cùng khi Hỏa Thần Song Kiếm chậm rãi khép lại thì hắn đã không còn phát ra thêm một tiếng động nào nữa. Từ giờ hắn đã bị phong ấn hoàn toàn trong thanh Thần khí này.

Song kiếm dung hợp, hồng quang hiện lên sáng ngời, nhưng Hỏa Thần Song Kiếm lần này không có bộc phát lực công kích, mà hóa thành một luồng ánh sáng bắn vào trong thân thể Cơ Động, dung hợp làm một cùng hắn. Hỏa Thần Song Kiếm thôn phệ thành công thần thức của một tên Nhị cấp Thần cách, tuyệt đối là một đại hảo sự với Cơ Động, bởi thần khí Hỏa Thần Song Kiếm đã có hi vọng khôi phục toàn bộ sức mạnh. Nhưng mà lúc này, trong lòng hắn chẳng một chút hưng phấn nào. Sau cơn giận dữ, điên cuồng là sự đau khổ và sợ hãi vô biên. Hắn sợ, nhưng không sợ chết giống Tu Phổ Nhược Tư, mà là sợ người hắn yêu thương nhất sẽ phải rời xa hắn.

- Liệt Diễm!

Cơ Động xoay người lại, mà lúc này, thần thức của Liệt Diễm đã bay tới bình đài phía trên trung tâm Địa Tâm Hồ.

Cơ Động nhanh chóng nhào về trước, Thần Hỏa Thánh Vương Khải Giáp một lần nữa kết hợp với thân thể, hai cánh tay hắn mở rộng như muốn ôm lấy Liệt Diễm, nhưng chỉ là vô ích. Bỗng nước mắt không thể khống chế được trào ra, sự hoảng loạn của hắn đã đạt tới đỉnh điểm.

- Cơ Động, đừng như thế, đừng khóc được không?

Liệt Diễm mỉm cười nhìn Cơ Động, thanh âm của nàng rất dịu dàng, tựa hồ như không hề suy yếu, nhưng bởi vì thế, càng làm cho tim của Cơ Động càng thêm run rẩy.

- Chàng có thể lặp lại câu "ta yêu nàng" một lần nữa không?

- Ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn yêu nàng cho đến suốt cả cuộc đời, đời đời kiếp kiếp yêu nàng, Liệt Diễm, ta yêu nàng mãi mãi.

Cơ Động gần như nói ra những lời này trong nước mắt. Hắn không cách nào ôm lấy Liệt Diễm, nên hai tay của hắn nắm chặt lấy tóc của mình, cả người thống khổ quỳ rạp xuống bên cạnh Liệt Diễm.

Thần thức của Liệt Diễm nhẹ nhàng quỳ rạp xuống trước mặt Cơ Động:

- Cơ Động, thiếp cũng yêu chàng!

Chỉ sáu chữ nhẹ nhàng đã đánh thức Cơ Động tỉnh lại từ trong bi thương, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngây dại nhìn về phía Liệt Diễm. Mặc dù đã dần dần nhạt nhòa, nhưng dung nhan nàng vẫn hoàn mỹ như cũ. Lúc trước, hắn đã hi vọng biết bao để có thể nghe được Liệt Diễm nói với hắn những lời này! Có thể nói đó là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời này của hắn. Nhưng mà lúc Liệt Diễm nói ra những lời này thì nàng đã…

- Thật xin lỗi, Cơ Động.

Thiếp từng nói với chàng, nếu có một ngày thiếp nói ra lời yêu chàng, thì đó chính là lúc thiếp có thể kết hôn cùng chàng. Nhưng mà bây giờ thiếp đã không thể tiếp tục làm tân nương của chàng nữa. Thiếp sắp rời khỏi cái thế giới này rồi, đáp ứng thiếp nhé, nếu như chàng thật lòng yêu thiếp thì hãy hoàn thành điều tiếc nuối duy nhất của thiếp. Thiếp hi vọng, trong tương lai mười năm, hàng năm chàng có thể dùng mỗi loại rượu trong thập đại danh tửu để điều chế cho thiếp một chén Kê Vĩ Tửu. Được không?

- Không, không, không, Liệt Diễm, nàng là tân nương của ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta. Liệt Diễm...

Những giọt nước mắt trên mặt Cơ Động dần dần biến đổi, không còn trong suốt nữa mà là kèm theo một màu đỏ nhàn nhạt, thân thể của hắn bởi quá mức thống khổ mà co giật kịch liệt, một lần nữa hắn tuyệt vọng giang hai cánh tay ra như muốn ôm lấy thân thể Liệt Diễm, muốn giữ nàng lại, nhưng mà, hắn đã không còn có thể làm gì nữa rồi.

- Cơ Động, chàng không được như vậy nữa, chàng hãy để cho thiếp an tâm ra đi chứ?

Nụ cười trên mặt của Liệt Diễm rốt cục cũng không cách nào giữ được nữa, nàng si ngốc nhìn Cơ Động, ánh mắt thủy chung vẫn ôn nhu, nhưng kèm theo đó là nỗi xót xa vô biên:

- Cơ Động, chàng biết không? Thiếp không hề hối hận. Thật đấy, có thể quen biết chàng, thiếp tuyệt không hối hận. Chàng đã giúp thiếp cảm nhận được tình cảm ấm áp của con người, chàng cũng làm cho thiếp có thể trải nghiệm vẻ đẹp tuyệt vời của tình yêu. Thiếp hứa, nếu có kiếp sau thì nhất định thiếp sẽ mặc đồ tân nương, chờ chàng tới cưới thiếp.

- Không, ta không cần!

Cơ Động gần như gào lên. Trên mặt, trên người của hắn, đâu đâu cũng lưu lại huyết lệ. Đột nhiên, hắn dường như như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên đứng lên, thân thể của hắn tuy run rẩy nhưng ánh mắt của hắn đã triệt để điên cuồng.

- Có rồi, ta có biện pháp rồi, Liệt Diễm, nàng cố chịu đựng nhé, ta có biện pháp rồi. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể vĩnh viễn không rời xa nhau nữa.

Liệt Diễm giật mình nhìn Cơ Động, bất chợt, Cơ Động đột nhiên giơ tay phải lên, lòng bàn tay hắn bạch quang hiện lên chói mắt, Liệt Diễm thấy rõ vật xuất hiện trong lòng bàn tay Cơ Động, đó là Hỗn Độn Châu .

Không có nửa phần do dự, càng không có mảy may chần chờ, hắn vung tay vỗ lên đỉnh đầu của mình, trong tiếng kinh hô của Liệt Diễm.

Linh hồn tuyền qua (dòng xoáy linh hồn) vốn ẩn giữa mi tâm, bị một chưởng mạnh mẽ của hắn từ lực lượng đến từ Hỗn Độn Châu chấn động khiến nó rơi ra ngoài, ngay sau đó, dòng xoáy linh hồn kia cơ hồ như điên cuồng hút hết tất cả linh hồn của Liệt Diễm, cường ngạnh lôi vào trong thân thể mình

Ý định của Cơ Động rất đơn giản, nếu Liệt Diễm không có thân thể, thì hắn lấy thân thể của mình cho nàng, thần trí của nàng sẽ hòa làm một cùng thân thể mình, chẳng phải cũng coi như vĩnh viễn ở bên nhau sao? Hình thần câu diệt thì như thế nào? Chỉ cần có thể giữ được Liệt Diễm, cho dù hình thần câu diệt, hắn cũng tuyệt không hối hận.

Liệt Diễm bị hành động điên cuồng của Cơ Động dọa đến ngây người, phải biết rằng, linh hồn lực Cơ Động tuy cường đại, nhưng dù sao nó cũng chỉ là linh hồn lực của loài người! Một khi rời khỏi thân thể, trong khoảng thời gian ngắn sẽ tự động tiêu tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Vì muốn giúp Liệt Diễm sống sót, Cơ Động không hề giữ lại một chút nào mà xuất toàn bộ linh hồn lực của bản thân ra bên ngoài cơ thể, chỉ sợ ngay cả một tia linh hồn liên lạc cùng thân thể cũng không lưu lại. Bởi vì hắn sợ nếu linh hồn của mình lưu lại sẽ ảnh hưởng đến sự nhập xác của Liệt Diễm, vào lúc này, hắn thật sự đã điên cuồng, điên cuồng chỉ vì Liệt Diễm. Đây là phương pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến, để cho Liệt Diễm dùng thân thể của mình. Bằng vào năng lực mà thần thức nàng sỡ hữu, chỉ cần có bản thể là sẽ có hi vọng. Thật ra, Cơ Động căn bản cũng không biết mình làm như vậy có thể cứu được Liệt Diễm hay không, nhưng mà hắn biết, đây chính là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội có hi vọng thành công nhất, nếu như mình không làm như vậy, Liệt Diễm chắc chắn sẽ không qua khỏi.

Linh hồn tuyền qua của Cơ Động vốn không phải là thần thức, mà chẳng qua chỉ là linh hồn loài người, khi hắn lợi dụng lực lượng của một chưởng cứng rắn trực tiếp chặt đứt liên lạc giữa linh hồn của mình cùng thân thể, hắn đã không còn cách nào bằng vào năng lực của mình để trở về thân thể nữa rồi, cũng không hề có bất kỳ ý thức gì nữa. Cho dù thế, Liệt Diễm vẫn có thể cảm nhận được trong linh hồn đang nhanh chóng tiêu tán kia chất chứa biết bao nhiêu sự yêu thương, cùng bao nhiêu sự điên cuồng.

Hai mắt Cơ Động sáng lên, đôi mắt mang màu hồng phấn nhàn nhạt, đúng vậy, màu hồng phấn đó thuộc về Liệt Diễm. Cách làm của Cơ Động cũng có chút đạo lý, quả giống như hắn suy đoán, chỉ cần có một thân thể là Liệt Diễm có thể khôi phục lại thần thức. Lúc này, thân thể của hắn đã hoàn toàn bị thần thức của Liệt Diễm khống chế. Liệt Diễm đối với thân thể hắn thật sự quá quen thuộc, có thể nói với Liệt Diễm, không có thân thể nhân loại nào tốt hơn thân thể của Cơ Động, hơn nữa trong người Cơ Động còn có Hỗn Độn Châu, nàng cơ hồ nắm chắn hơn năm thành có thể khôi phục thần thức loại hoàn toàn. Hơn nữa với thân thể loài người, thậm chí nàng sẽ không bao giờ sợ người của Thần giới tìm tới tận cửa nữa. Bởi nàng hoàn toàn có thể dựa vào thân thể loài người để che giấu khí tức của mình, thậm chí có thể công khai biến thành thần.

Nhưng mà Liệt Diễm sẽ làm như vậy sao? Nếu Cơ Động bởi vì nàng chết đi mà điên cuồng, thì nàng cũng sẽ có thể vì Cơ Động chết đi mà điên cuồng. Giờ này khắc này, khi thần thức Liệt Diễm tiến vào thân thể Cơ Động sau khi tạm dừng quá trình tiêu tán, trong thần trí nàng chỉ tràn ngập tình yêu với Cơ Động.

- Ngốc ạ, tiểu Cơ Động, chàng đúng là đồ ngốc.

Thanh âm trong trẻo của Liệt Diễm lại được phát ra từ trong miệng Cơ Động, nước mắt nàng tuôn trào nức nở.

Hai tay giơ lên trước ngực, chút thần thức còn sót lại hòa thành một thể với Hỗn Độn Châu trong cơ thể Cơ Động, từ trên người Cơ Động tỏa ra một vầng sáng nhũ bạch sắc nhu hòa, trong nháy mắt tạo thành một lớp màng ánh sáng, bao phủ lấy toàn bộ linh hồn Cơ Động đang sắp tiêu tan.

- Ngốc ạ, tiểu Cơ Động, chàng quên rồi sao, thiếp là thần mà! Bất luận Thần giới có cho phép hay không, thì thiếp vẫn mang lực lượng của thần mà. Thiếp làm sao có thể lại để chàng quan tâm tới tính mạng của thiếp chứ? Ngốc ạ! Chàng thật ngốc, chàng biết không? Thiếp sống đã ngàn vạn năm, nhưng mà chỉ có khoảng thời gian mười năm này sống chung với chàng mới khiến thiếp hạnh phúc nhất. Tạm biệt nhé người yêu của ta, nếu có kiếp sau, thiếp vẫn sẽ tiếp tục làm vợ của chàng.