Chương 496: Chương 249 Hồi phục chưa? Tiến lên lần nữa đi! (Thượng)

Một cỗ hàn ý tĩnh mịch chợt từ dưới đáy lòng dâng lên, nháy mắt đã tràn ngập đại não của Thủy Minh Nguyệt. Đồng tử của hắn nháy mắt mở lớn, bởi vì hắn có thể chứng kiến rõ ràng, Âm Triêu Dương đồng thời đối mặt công kích của mình và Lãnh Phong Vân, sau khi phân biệt đánh lui cả hai người, thế nhưng không có sinh ra nửa phần đình trệ. Nhìn qua hắn chỉ là khẽ phất nhẹ cánh tay phải một cái, thân thể Âm Triêu Dương đã khẽ xoay nửa người, cánh tay phải vừa mới đánh bay Lãnh Phong Vân cũng đã chụp đến đỉnh đầu của Thủy Minh Nguyệt.

Thủy Minh Nguyệt dù sao cũng là Chí Tôn Cường Giả. Đối diện với tình huống sinh tử tồn vong này, hắn đã dốc hết toàn lực, không tiếc kinh mạch trong cơ thể bị hao tổn, hay tay toàn lực hất lên. Hai bàn tay đã hoàn toàn hóa thành trong suốt, rốt cuộc ở thời khắc cuối cùng kịp chặn lại một chưởng của Âm Triêu Dương.

Nhưng mà, chỉ là một chưởng này, đã khiến cho cả người Thủy Minh Nguyệt đều thay đổi. Đầu tiên chính là cặp bàn tay trong suốt của hắn. Ma lực trong suốt, chính là đặc điểm của Cực Hạn Nhâm Thủy. Ma lực Nhâm Thủy Hệ vốn là màu đen, nhưng Cực Hạn Nhâm Thủy lại chân chính là nước, liền biến thành màu trong suốt vô sắc. Nhưng mà, lúc này song chưởng đối mặt với đơn chưởng, sau khi đỡ xong một chưởng kia, hai bàn tay của Thủy Minh Nguyệt thế nhưng vào lúc này đã từ trong suốt vô sắc biến thành màu vàng kim, màu vàng kim đại biểu cho Cực Hạn Dương Hỏa. Hơn nữa cái màu vàng kim này cơ hồ là trong nháy mắt liền chạy dọc lên cánh tay của hắn, ống tay áo của hắn trong phút chốc này cũng đã hóa thành tro bụi. Đến vị trí bả vai, mới miễn cưỡng ngừng lại.

Không chỉ là như vậy, thân thể Thủy Minh Nguyệt giống như là một cây đinh vậy, bị một chưởng này của Âm Triêu Dương mạnh mẽ đóng thẳng xuống mặt đất, từ phần ngực trở xuống, toàn bộ chui tọt xuống lòng đất. Sắc mặt Thủy Minh Nguyệt lại biến thành một mảnh đỏ bừng khác thường.

Cái này... Đây là Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả sao? Cơ Động trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn phát sinh ngay trước mắt mình. Từ khi nhận Âm Triêu Dương làm Sư tổ, hắn cũng chưa từng chân chính thấy vị Sư tổ này động thủ lần nào. Lúc này chân chính chứng kiến, hắn mới hiểu được vì sao tất cả mọi người lại cố kỵ ông ta đến như vậy. Vị Sư tổ này cường hãn đến mức độ như thế, ngay cả vị Huyền tổ Cơ Trường Tín của mình cũng tuyệt đối tôn kính ông ta. Đây là thực lực, chân chính thực lực khủng bố a. Đồng dạng là Cửu Quan Ma Sư, thế nhưng dưới tình huống đối diện trực tiếp như thế, nhưng hai gã đối thủ thuộc tính khắc chế thế nhưng vẫn bị Âm Triêu Dương đánh bay một người, một người chụp xuống đất như vậy. Đây là thực lực kinh khủng thế nào.

- Minh Nguyệt.

Lãnh Phong Vân hét lớn một tiếng. Thân thể của bà ta đến lúc này mới ổn định lại được, cả người nháy mắt tạm ngừng lại trên không trung, hai chân khẽ đạp một cái, trong không khí giống như xuất hiện một bức tường vô hình, đem thân thể bà ta bắn ngược trở lại, phóng thẳng về phía Âm Triêu Dương. Cả người còn ở trong không trung, Âm Miện Cửu Quan cường đại trên đỉnh đầu của Lãnh Phong Vân đã hóa thành một đạo tử quang, nháy mắt dung nhập vào trong hay bàn tay của nàng, năm ngón tay tách ra, co lại thành trảo, mạnh mẽ chụp xuống đỉnh đầu của Âm Triêu Dương. Cả người trong không trung nháy mắt có thể thay đổi phương hướng, nháy mắt gia tốc về phương hướng đối diện như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thể là Chí Tôn Cường Giả mới có thể làm được. Không khí giống như là một bộ phận thân thể bọn họ vậy.

Đem hoàn toàn dung nhập vào công kích, đối với ma sư mày nói, sự tiêu hao sau này tuyệt đối không thể nghi ngờ. Phương pháp này chỉ khi nào liều mạng mới sử dụng ra. Lãnh Phong Vân lúc này cũng không thể không làm như vậy. Bởi vì bà ta hoàn toàn có thể cảm giác được, chỉ cần Âm Triêu Dương bổ thêm một chưởng nữa, Thủy Minh Nguyệt liền xong rồi. Bà ta nhất thiết phải cứu Thủy Minh Nguyệt. Không nói trước mối quan hệ thân thiết giữa hai người từ trước đến nay, nếu lúc này Thủy Minh Nguyệt bị Âm Triêu Dương đánh chết, như vậy bà ta tuyệt đối cũng không trụ được nữa. Chân chính đối mặt với Âm Triêu Dương xong, hắn mới hiểu được trình độ cường đại của vị Thắng Quan Miện Hạ này đến mức nào. Hiện tại cơ hội duy nhất của bà ta và Thủy Minh Nguyệt, chính là hai người có thể liên thủ, phát huy ra Âm Dương Song Thủy Ma Kỹ Tổ Hợp.

Đối mặt với công kích được ăn cả, ngã về không của Lãnh Phong Vân, Âm Triêu Dương tựa hồ không nhìn thấy vậy, sắc mặt vẫn như trước bình tĩnh. Dương Miện trên đầu thậm chí cũng không hề xuất hiện bất cứ ma lực ba động biến hóa nào. Tay phải nâng lên, làm một động tác phất tay cực kỳ đơn giản. Trên bàn tay của hắn ta cũng không hề có ma lực biến hóa nào, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến một dòng khí ba động vặn vẹo.

Một trảo toàn lực của Lãnh Phong Vân vừa cùng với bàn tay phải của Âm Triêu Dương va chạm một chỗ với nhau, Cơ Động thậm chí có thể chứng kiến rõ ràng, mười đầu ngón tay trong suốt màu tím của Lãnh Phong Vân thế nhưng giống như băng tuyết vậy, dần dần tan rã ra. Ngay sau đó, cả người bà ta giống như là một tảng đá vậy, bị bàn tay phải của Âm Triêu Dương kéo mạnh xuống, mạnh mẽ đập thẳng xuống mặt đất. Đúng vậy, chính là nện mạnh xuống mặt đất. Thân thể hoàn toàn ngập sâu xuống lòng đất.

Song phương va chạm, từ bắt đầu đến khi kết thúc, tổng cộng cũng chỉ có bốn lần. Hơn nữa, Âm Triêu Dương hoàn toàn là phòng ngự, chẳng phân biệt được trước sau cùng với Thần Hậu Miện Hạ Thủy Minh Nguyệt, Đăng Minh Miện Hạ Lãnh Phong Vân tiến hành chuyển hoán tấn công phòng ngự, hai chân của hắn cũng không có nhấc lên khỏi mặt đất.

Bốn lần va chạm, không khí bốn lần vặn vẹo ba động, lúc tuyệt đại đa số mọi người có thể nhìn thấy được rõ ràng, hết thảy trước mắt, ba vị Chí Tôn Cường Giả, cũng chỉ còn lại một mình Âm Triêu Dương là đứng vững. Âm Triêu Dương cũng chưa từng chính thức công kích, đã hoàn toàn đánh bại hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả. Một chưởng sau khi đập cho Lãnh Phong Vân ngập sâu vào lòng đất, hắn cũng đã thu tay lại, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt vẫn như trước lạnh lùng như vậy, giống như là nãy giờ chưa hề phát sinh ra bất cứ chuyện gì vậy.

Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh. Âm Triêu Dương vẫn lạnh nhạt đứng ở nơi đó, nhưng tình huống xuất hiện trước mặt của hắn như vậy, đã nói cho mọi người biết kết quả.

Từ phần ngực trở lên của Thủy Minh Nguyệt cũng không có hoàn toàn ngập xuống lòng đất. Hay tay hắn giơ cao lên trời, giống như là đang làm ra động tác đầu hàng vậy. Mặt hắn đỏ lên, tập trung toàn bộ ma lực để hóa giải ma lực Cực Hạn Dương Hỏa đã xâm nhập vào cơ thể. Dưới tình huống thuộc tính tương khắc như vậy, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn hóa giải hết được.

Lãnh Phong Vân thì càng thêm thê thảm, trực tiếp ụp mặt vào trong lòng đất, còn làm ra động tác tay phải cùng chân phải đang vươn ra phía trước nữa. Đây cũng không phải là hai người bình thường, mà là hai vị Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả, hai vị Chí Tôn Miện Hạ có được phong hào thuộc tính tối cao a!

Một trận chiến đấu, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt mà thôi, bọn họ cũng đã biến thành bộ dáng như thế rồi. Mà người khởi xướng cuộc chiến là Âm Triêu Dương thế nhưng vẫn an nhàn đứng ở nơi đó, giống như là chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy. Đừng nói là đám ma sư bình thường, cho dù đồng thời là Chí Tôn Cường Giả, Cơ Trường Tín và Thượng Quan Ngâm Không lúc này cũng đã nhìn đến ngây người. Trong lòng bọn họ đều có một ý niệm trong đầu, nếu đổi lại là mình, kết quả sẽ như thế nào?

Cơ Trường Tín tuy rằng cùng biết được Âm Triêu Dương cường đại, nhưng ma lực của hắn cũng đã đạt đến chín mươi sáu cấp. Trước giờ hắn vẫn cho rằng, bản thân mình và Âm Triêu Dương cũng chỉ kém có một chút mà thôi. Nhưng mà, hắn cũng là một trong vài người có thể nhìn rõ một trận chiến vừa rồi, lúc này hắn mới hiểu được, chênh lệch giữa mình và Âm Triêu Dương, sớm đã không phải là một chút nữa, mà là khoảng cách không thể vượt qua. Đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không thể chống đỡ được nhiều hơn. Trong ma lực của Âm Triêu Dương ẩn chứa một cỗ lực lượng thần kỳ. Đó đã là một cảnh giới hoàn toàn khác rồi. Gần năm mươi năm qua, Âm Triêu Dương là Chí Tôn Cường Giả ít xuất hiện trên Đại Lục nhất, nhưng hắn hiện tại đã hoàn toàn dẫn đầu trong giới Chí Tôn Cường Giả rồi. Cơ Trường Tín có thể mơ hồ cảm giác được, e rằng vị Thắng Quang Miện Hạ này đã có thể xem như là Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục Đệ Nhất Cường Giả rồi.

Khó trách hắn lại lựa chọn lấy một địch hai như vậy, khó trách hắn thủy chung vẫn cứ bình tĩnh thong dong như vậy. Đây là thực lực, là thực lực chân chính a!