Chương 485: Chương 243 Quần Long Chi Thủ, Đại Diễn Thánh Hỏa Long (Hạ)

- Bình tĩnh, các ngươi đều bình tĩnh lại hết cho ta. Lão tử sống tuy lâu nhưng chưa thấy đủ, còn chưa muốn chết hôm nay. Ngàn vạn lần không được chọc giận nàng ta.

Thân thể Đằng Xà vội vàng nhào tới trước, chặn lại ánh mắt của Âm Triêu Dương, thậm chí có chút hoảng sợ, nói.

Âm Triêu Dương trầm giọng, hỏi:

- Đằng Xà tiền bối, nàng ta đến tột cùng là ai?

Đằng Xà cười khổ một tiếng:

- Đừng hỏi ta. Ta cũng không thể nói đâu. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi chính là, luận về tuổi thọ, ta không lớn tuổi bằng nàng ta đâu.

Đơn giản một câu, đã nhất thời khiến cho bốn vị Chí Tôn Cường Giả bên này chấn động. Bọn họ nói thế nào cũng không thể nào ngờ nổi, ở đây thế nhưng lại có một siêu cấp cường giả như thế tồn tại ở đây.

Đằng Xà nói tiếp:

- Các ngươi cũng không cần phải lo lắng. Trong thế giới nhân loại này, nàng ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng không thể nào thi triển được năng lực của bản thân mình. Cho nên các ngươi cũng không cần phải sợ quá. Đương nhiên, nếu thật sự chọc giận nàng ta, ta dám nói, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả ta trong đó nữa, hợp sức lại cũng không thể nào chịu nổi lửa giận của nàng ta. Nhưng nếu nàng ta làm thế, cũng sẽ gây cho bản thân nàng nguy cơ thật lớn, bởi vậy, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, nàng ta sẽ tuyệt đối không xuất thủ. Các ngươi cũng đừng nhìn nàng ta nữa, phải bình tĩnh, cứ coi như nàng ta không hề tồn tại đi. Đợi đến khi trận tỷ thí này kết thúc rồi hãy nói sau. Nàng ta và Cơ Động quan hệ không hề tầm thường. Chẳng lẽ hiện tại các ngươi còn cho rằng thiên phú của Cơ Động là trời sinh mà có sao? Muốn nói sư phụ có thể dạy hắn, vị kia mới là người có tư cách nhất.

Trầm mặc, Âm Triêu Dương trầm mặc. Vẻ mặt của Âm Chiêu Dung lại là vẻ mặt không dám tin. Cơ Trường Tín và Thượng Quan Ngâm Không lại là không biết nói cái gì. Trong lúc nhất thời, bốn vị Chí Tôn Miện Hạ toàn bộ đều xuất hiện những cảm xúc không giống nhau. Mà vị cô nương váy dài áo dài tay, đầu đội mũ, cái khăn trên mặt che khuất dung nhan, Liệt Diễm kia lại giống như không hề cảm giác được bất cứ thứ gì vậy, vẫn như trước lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên cao, nhìn trận chiến đấu giữa song phương trong không trung.

Ngay trong lúc Âm Triêu Dương và Hỏa Long Vương trao đổi với nhau, trận chiến đấu trong không trung đã xuất hiện biến hóa kịch liệt. Đối mặt với đầu tọa kỵ của Cơ Động đột nhiên xuất hiện, Giáp Mộc Thiên Tôn Thiên Tà bởi vì khống chế Bích Ngọc Tích Long Vương nên hơi chậm lại một chút, nhưng công kích của hắn cũng đã rất nhanh phóng ra. Bất luận Cơ Động có ma thú tọa kỵ hay không, trận chiến này hắn cũng không thể nào bại được, hắn không chấp nhận nổi thất bại. Cũng không phải hắn vì Ma Kỹ Công Hội, mà là bởi vì chính bản thân hắn, bởi vì khối Thiên Chi Ngọc kia... Chiến ý của hắn, đã đạt tới đỉnh cấp trước nay chưa từng có.

Thanh Long thương dài bảy thước, ở giữa không trung tạo thành một tấm lưới màu xanh ngọc cực lớn, thế nhưng đem toàn bộ Đại Diễn Thánh Hỏa Long cùng với thân thể Cơ Động bao phủ bên trong. Tấm lưới khổng lồ kia cũng không phải là hư ảo, mỗi một đạo công kích cũng không phải là ảo ảnh, mà thật sự là ma lực Giáp Mộc Hệ ngưng tụ lại thành thực thể mà phóng ra. Cánh tay phải của Thiên Tà, đã hoàn toàn hóa thành một đoàn ảo ảnh không ngừng vũ động trên không trung.

Đứng tại vị trí giao nhau của hai đầu Đại Diễn Thánh Hỏa Long, linh hồn tương liên, ma lực tương liên, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Cơ Động liền cùng với Đại Diễn Thánh Hỏa Long, huyết mạch tương thông, linh hồn dung nhập, hoàn toàn dung hợp thành một thể. Hai đạo quang mang cực kỳ khổng lồ chợt từ hai tay của hắn bính phát ra.

Phải đỏ trái lam, mỗi một đạo hào quang chiều dài đều vượt qua hơn chín thước. Luồng quang mang thô to cực kỳ khổng lồ kia, giống như là phá trời mà ra, hoành thiên xuất thế, phân biệt xuất hiện trên hai lòng bàn tay của Cơ Động. Hào quang lóa mắt, khiến cho thiên địa lâm vào biến sắc.

Màu đỏ chính là Liệt, màu lam chính là Diễm. Chính là Liệt, Diễm song kiếm của Cơ Động.

Chỉ trong giây lát sau, màu đỏ trên Liệt kiếm biến thành vàng kim, màu lam trên Diễm kiếm biến thành màu đen. Cơ Động chỉ cảm thấy Đại Diễn Thánh Hỏa Long, bản thân mình cùng với hai thanh song kiếm trong tay hoàn toàn hòa hợp thành nhất thể. Dưới ma lực khổng lồ của Đại Diễn Thánh Hỏa Long truyền đến hỗ trợ, hắn rốt cuộc cũng không cảm thấy sức nặng khổng lồ của Liệt Diễm Song Kiếm nữa. Nhất kim nhất hắc, trên không trung biến thành hai đạo cầu vòng kinh thiên đan xen mà xuất hiện.

Giờ khắc này đây khiến cho người ta có một loại cảm giác, tựa hồ như là không trung bị cắt làm đôi. Liệt và Diễm, giống như hai cánh tay kéo dài của Cơ Động vậy. Hắn chưa bao giờ cảm giác được bản thân mình lại cường đại đến như thế. Tất cả Hỏa nguyên tố trong thiên địa, đều hướng về phía thân thể của hắn mà ngưng tụ đến. Liệt Diễm Song Kiếm cũng không phải chỉ là ma lực gia tăng, mà khiến cho ma lực tăng vọt lên gấp nhiều lần. Hai thanh Thứ Thần Cấp trọng kiếm này, đem uy nghiêm của Hỏa thuộc tính hoàn toàn nở rộ ra mãnh liệt.

Hai đạo hào quang khổng lồ giao nhau chém tới, hung hăng bổ mạnh lên tấm lưới lớn do thanh Long thương của Thiên Tà phóng thích ra. Hỏa trực tiếp khắc Kim, gián tiếp khắc Mộc, huống chi lại là Cực Hạn Song Hỏa. Ma lực Thiên Tà cùng với Bích Ngọc Tích Long Vương đã bị Đại Diễn Thánh Hỏa Long hoàn toàn áp chế, ảnh hưởng khiến cho hạ thấp rất nhiều. Ma Song Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận của Cơ Động, lại thêm Đại Diễn Thánh Hỏa Long và hai đại Thứ Thần Khí tăng phúc, khiến cho ma lực tăng vọt trên diện rộng.

Ma sư song phương đang xem cuộc chiến chỉ nhìn thấy trên không trung chợt xuất hiện hai đạo hào quang cực kỳ kinh thiên. Tấm lưới lớn màu ngọc bích vốn lúc trước còn tuyệt đối chiếm thượng phong, lúc này đã bị mạnh mẽ chém ra làm đôi. Ngay sau đó, ma lực Cực Hạn Song Hỏa phóng thích cực kỳ mạnh mẽ đem nó hoàn toàn xé rách ra làm đôi.

Đây là lần đầu tiên Cơ Động cưỡi tọa kỵ cùng địch nhân tác chiến, cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng binh khí dài cùng với địch nhân chiến đấu. Ngay cả bản thân hắn cũng đã bị một màn trước mắt khiến cho ngây người. Đây là công kích toàn lực của một gã Bát Quan Ma Sư a! Thế nhưng đã bị hai kiếm giao nhau của mình dễ dàng mạnh mẽ chém nát a!

Liệt Diễm Song Kiếm, bản thể dài hơn chín thước, lúc này mỗi thanh còn phụt ra kiếm quang dài đến hơn ba thước. Thân kiếm cực kỳ rộng rãi, chỉ là dùng ánh mắt nhìn, cũng đã có thể cảm nhận được lực sát thương lành lạnh khủng bố của nó. Không có ai nguyện ý dùng thân thể của mình mà tiếp xúc với nó cả.

Thiên Tà cũng động dạng đã dại ra, hắn chẳng thể nào ngờ nổi, công kích của bản thân mình, thế nhưng đã bị Cơ Động dễ dàng hóa giải. Hắn nhìn chằm chằm vào cặp song kiếm vô cùng lớn trong tay của Cơ Động, nhìn lại ánh mắt lạnh như băng, đang nhìn chằm chằm vào mình của Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Một cỗ hàn ý phát ra từ sâu trong nội tâm hắn chợt lan truyền khắp toàn thân. Hắn lúc này mới nhận ra, trước đây mình đã coi thường gã thanh niên này là chuyện sai lầm đến mức nào. Hắn cũng rõ ràng câu nói kia, đối diện với lực lượng tuyệt đối, bất cứ kỹ xảo gì cũng đều không có ý nghĩa gì cả.

Ma lực chênh lệch hơn hai mươi ba cấp, phía bị hoàn toàn áp chết lại chính là Thiên Tà tám mươi mốt cấp. Thanh Long thương trong tay hắn mặc dù vẫn chỉ về phía trước, nhưng thân thể của hắn lại hơi hơi run rẩy. Ma Vực của hắn đã hoàn toàn bị áp bách trở về. Lúc cặp kiếm kia giao nhau chém qua, trên bầu trời liền chỉ còn lại có hắc bạch song sắc.

Cơ Động không thể phóng thích Ma Vực, nhưng Đại Diễn Thánh Hỏa Long thì lại có thể. Ma lực của Đại Diễn Thánh Hỏa Long cộng thêm ma lực của Cơ Động, bằng vào thuộc tính áp chế, sự chênh lệch về cấp bậc giữa hai bên đã sớm không còn nữa. Dưới thuộc tính áp chế toàn diện kia, cho dù là công kích giống như trước vậy, Thiên Tà cũng không còn có khả năng phát ra nữa.

Pháo Long A Bỉnh khẽ huých chạm Phất Thụy bên cạnh, vừa mới nhảy từ trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long xuống đất:

- Tiểu tử, ngươi và Cơ Động, ai lợi hại hơn?

Trên mặt Phất Thụy toát ra một tia cười khổ:

- Ta không biết...

- Không biết?

A Bỉnh kinh ngạc nhìn Phất Thụy:

- Chẳng phải là ngươi cũng có Thần Khí hay sao?

Phất Thụy cười khổ, nói:

- Sư huynh, ngươi có biết Tiểu sư đệ của ta lợi hai nhất là cái gì không? Chính là sáng tạo kỳ tích.