Chương 423: Chương 212 Bình Đẳng vương phủ (Hạ)

Từ sau cánh cổng, sau bức tường dùng làm bình phong có một người bước ra, gần như là chạy ra thì đúng hơn. Sự xuất hiện của người này, nhất thời khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy, bao gồm cả Cơ Động nữa, cũng phải lắp bắp kinh hãi.

- Bình Đẳng Vương, cửu thiên tuế.

Tất cả các chiến sĩ mặc thiết giáp toàn bộ thời khắc này đều quỳ rạp hai chân xuống. Từ hành động đồng loạt nhất thời của bọn họ có thể nhìn ra, đám chiến sĩ kia đều đã trải qua sự huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc. Hơn nữa, trên người bọn họ còn có khí tức huyết tinh nhàn nhạt mà chỉ những chiến sĩ đã trải qua thực chiến mới có thể có được.

Không chỉ là những binh lính ở trước cổng đều quỳ xuống, mà ngay cả những binh lính đang tuần tra bên trên bức tường thành cũng đã toàn bộ quỳ rạp xuống. Trong lúc nhất thời, thanh âm hô vang khiến cho những người qua đường trên đường lớn Kỷ Thổ cũng phải quay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, ngoài Cơ Động ra, những người đang đi trên đường cũng đồng dạng quay về phía này mà quỳ rạp xuống, hô to câu Bình Đẳng Vương cửu thiên tuế! Đúng vậy, người vừa chạy ra khỏi cánh cổng của Bình Đẳng Vương phủ, chính là kẻ có địa vị, quyền lực không hề kém hoàng đế của Trung Thổ Đế Quốc, đương kim Bình Đẳng Vương điện hạ Cơ Vân Sinh.

Lúc Cơ Động lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Vân Sinh, là lúc hai huynh đệ Âm Triêu Dương, Âm Chiêu Dung đang uy hiếp Trung Thổ Đế Quốc. Khi đó, Bình Đẳng Vương Cơ Vân Sinh chỉ là một trong những người đại diện của tầng lớp lãnh đạo Trung Thổ Đế Quốc, một trong bốn người có quyền lực cao nhất Đế Quốc, đứng cùng chỗ với Hoàng đế Cơ Vân Lộc, Viện trưởng Thiên Can Học Viện Cơ Minh Tuyên, còn có vị Bắc Đẩu Miện Hạ Cơ Trường Tín nữa. Địa vị vô cùng hiển hách. Lúc đó Cơ Động cũng chỉ vội vàng thoáng nhìn qua một cái, cảm giác mà Cơ Vân Sinh cấp cho hắn dùng hai chữ thâm thúy để hình dung là thỏa đáng nhất.

Lúc này gặp lại Cơ Vân Sinh, bộ dáng hắn nhìn qua vẫn như trước, khoảng gần năm mươi tuổi, nhưng trên thực tế, hắn đã hơn bảy mươi, chỗ tóc mai đã có vài phần hoa râm. Nhìn thấy Cơ Động đang đứng ngoài cửa, trên mặt vị Bình Đẳng Vương quyền thế ngập trời này cũng không khỏi toát ra một trận cảm xúc mãnh liệt. Mạnh mẽ mím chặt môi, Cơ Vân Sinh thở sâu một hơi, nói với Cơ Động:

- Ngươi đi theo ta!

Nói xong, liền xoay người bước vào trong Vương phủ.

Cơ Động nhíu mày, nhưng hắn vẫn là bước theo. Việc tới đâu tính tới đó. Tuy rằng hắn cũng không nghĩ là sẽ gặp được người ông nội này, nhưng nếu đã gặp mặt, hắn cũng tuyệt đối không lựa chọn tránh né.

Mãi đến khi Cơ Động đã khuất hẳn trong Bình Đẳng Vương phủ, đám chiến sĩ đang quỳ kia mới chậm rãi đứng dậy, trong lúc nhất thời đưa mắt nhìn nhau. Bất quá, bọn họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, tự nhiên cũng không có quá thắc mắc.

Nhưng mà, những bình dân bá tánh đi lại trên đường thì cũng không giống như họ. Một đám dân thường đứng ở một chỗ không xa Bình Đẳng Vương phủ không ngừng bàn tán xôn xao. Mà bàn tán nhiều nhất, tự nhiên chính là thân phận của Cơ Động. Có thể khiến cho Bình Đẳng Vương đích thân ra cổng chào đón, đương kim thiên hạ, có được mấy người cơ chứ? Nhất là ở trong Trung Thổ Đế Quốc này, cho dù là đích thân đương kim hoàng đế có đến cũng chưa chắc có thể làm được chuyện này.

o0o

Đi vào trong Bình Đẳng Vương phủ, Cơ Động nhất thời cảm giác được mở rộng tầm mắt. Bên trong Bình Đẳng Vương phủ cũng không hề có cảnh tượng trang hoàng rực rỡ, cũng không có nhiều đồ trang trí xa hoa diễm lệ gì. Chỉ có những kiến trúc nguy nga cao lớn mà thôi. Toàn bộ cây cối bên trong Vương phủ đều là những cây đại thụ, hơn nữa đều là đại thụ cao lớn che trời, nhìn qua ít nhất cũng đã hơn mấy trăm năm rồi. Những cây cổ thụ đó càng làm tăng thêm vài phần khí tức sâm nghiêm của Vương phủ.

Bình Đẳng Vương Cơ Vân Sinh long hành hổ bộ đi ở phía trước, Cơ Động thì đi ngay phía sau hắn. Những nơi họ đi qua, tất cả các binh lính bên trong Vương phủ đồng loại quỳ rạp xuống. Cơ Động kinh ngạc phát hiện, ở trong Vương phủ này cũng không hề nhìn thấy bất cứ một gia nhân, tôi tớ nào cả. Toàn bộ đều là những chiến sĩ mặc giáp trụ chỉnh tề. Trong số đó có không ít người tản ra ma lực ba động nữa.

Có thể nói, Bình Đẳng Vương phủ thực tế hoàn toàn khác những gì mà Cơ Động đã tưởng tượng, không hề có nửa phần xa hoa tráng lệ, mà ngược lại, những nơi mà hắn nhìn thấy, đều choáng đầy phong thái thiết huyết. Cảm giác mà hắn cảm nhận, giống như là đang trên chiến trường, hay là phủ đệ của đại quân đang đóng quân vậy. Chứng kiến được điều này, trong lòng Cơ Động không khỏi âm thầm gật đầu.

Bình Đẳng Vương có thể cùng đương kim hoàng thất có địa vị ngang nhau, quả thật cũng không phải tầm thường. Cơ Dạ Thương lúc trước đã nói hắn đã bị cho làm con thừa tự, kế tục hoàng thất nhất mạch, trở thành tân nhậm Thái tử, sau này e rằng Bình Đẳng Vương nhất mạch, trong Trung Thổ Đế Quốc sẽ có uy quyền càng thêm lớn hơn nhiều.

Bước chân của Cơ Vân Sinh thủy chung không nhanh không chậm, đi ở phía trước. Một lát sau, đi qua hai mảnh sân lớn, đã đến bên trong nội đường.

Đại sảnh của nội đường thật sự vô cùng rộng lớn. Hai bên đại sảnh có hai hàng ghế dựa bằng gỗ lim, ngay chính giữa đại sảnh chỉ có một cái ghế dựa lớn, làm bằng gỗ đàn hương. Đi vào nơi này, cảm giác đầu tiên mà Cơ Động cảm nhận, chính là khí tức nhẹ nhàng thoải mái, còn có chút tiêu điều nữa.

Chẳng hề có chút nào vẻ xa hoa cao quý của một Vương phủ cả. Đây là nội đường? Với địa vị của Bình Đẳng Vương, ít nhất hắn cũng phải có một cái cung điện nhỏ mới đúng chứ? Tất cả mọi thứ ở đây đều mộc mạc đến kinh người, thậm chí so với bất cứ một quý tộc nào mà Cơ Động từng nhìn thấy trước kia đều mộc mạc, đơn sơ hơn rất nhiều. Bên trong Bình Đẳng Vương phủ này, tựa hồ cũng chỉ có mấy từ đơn giản mộc mạc mà hình dung.

Hiện tại Cơ Động càng ngày càng hiểu rõ vì sao phụ thân của thế giới này của hắn lại vì sao mà chán ngán cuộc sống trong Bình Đẳng Vương phủ này. Một cuộc sống ở một chỗ như thế này, sự buồn tẻ đến mức nào cơ chứ? Trên lưng còn phải gánh theo một sứ mệnh nặng nề cùng với áp lực khủng khiếp nữa. Không phải người có tinh thần cực kỳ kiên cường, làm sao có thể kiên trì mãi được?

Bình Đẳng Vương Cơ Vân Sinh đi vào trong đại sảnh nội đường mới dừng bước. Hắn cũng không có đi đến ngồi trên cái ghế dựa đàn hương ở tận cùng đại sảnh, mà chỉ là đi đến chính giữa nội đường liền dừng lại, chậm rãi xoay người nhìn Cơ Động.

Cơ Động đi đến cách hắn khoảng năm thước cũng dừng chân lại. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào người ông nội choáng đầy khí tức thâm thúy của mình.

- Ngươi đến là muốn tìm Dạ Thương?

Thanh âm Cơ Vân Sinh có chút trầm thấp.

Cơ Động gật gật đầu, cũng không có dấu diếm mục đích đến đây của mình:

- Ta muốn nhờ hắn dẫn đi tế mộ cha mẹ mộ lần.

Ánh mắt Cơ Vân Sinh chợt lóe ra quang mang:

- Ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi?

Cơ Động nhíu mày:

- Xin đừng hiểu lầm ý của ta. Phận làm con, đi bái tế mộ cha mẹ là chuyện nhất thiết phải làm. Ngoại trừ chuyện đó ra, ta cũng không có mục đích gì khác.

- Ta là ông nội của ngươi.

Thanh âm Cơ Vân Sinh đột nhiên tăng lớn, râu tóc đều dựng lên. Một cỗ khí thế cực kỳ sắc bén chợt từ trên người hắn bạo phát ra. Đó cũng không chỉ đơn giản là uy áp của ma lực, mà còn có sáp nhập uy thế hoàng giả uy nghiêm của bản thân hắn nữa. Sự uy áp của Cơ Vân Sinh so với uy áp tràn ngập sát khí của A Kim ngày hôm qua gây cho Cơ Động còn lớn hơn rất nhiều, cũng mênh mông hơn nhiều. Cảm giác mà Cơ Vân Sinh lúc này gây ra cho Cơ Động, chính là trong cõi thiên địa, mình ta là bá chủ, tràn ngập khí thế vương giả.

Cơ Động cũng không có mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn Cơ Vân Sinh. Uy áp ngập trời kia đi đến trước người hắn liền tự động tách ra, căn bản không hề sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn. Trong mơ hồ, có hai hư ảnh nhàn nhạt, choáng đầy khí tức đế vương cuồng ngạo đồng thời xuất hiện sau lưng hắn. Hắn cũng không có phản kích, nhưng thời khắc này đây, ý chí kiêu ngạo trên người hắn phóng thích ra lại mạnh mẽ phát tan uy áp đế vương của Cơ Vân Sinh.

Hỏa Diễm Quân Vương, Ám Viêm Ma Vương, cũng đồng dạng là nhất đại quân vương. Áp lực do Cơ Vân Sinh phóng xuất ra, làm thế nào có thể ảnh hưởng đến Cơ Động được chứ?