Chương 348: Chương 175 Thân thế Cơ Động (Thượng)

Cơ Động chăm chú nhìn Cơ Dạ Thương:

- Ngươi đến đây làm thuyết khách hả?

Cơ Dạ Thương lắc lắc đầu, nói:

- Ta biết từ nhỏ ngươi đã chịu khổ rất nhiều, tất cả những thứ có được ngày hôm nay, hoàn toàn đều là nhờ tự mình ngươi cố gắng tất cả. Nhưng mà, ta cũng hy vọng ngươi có thể nghe giải thích, nghe chân tướng tất cả mọi chuyện, có lẽ ngươi có thể có cái nhìn khác về mọi chuyện. Nếu như ngươi đồng ý nghe, ta sẽ tiếp tục nói tiếp, nhưng nếu ngươi không muốn, ta lập tức bỏ đi.

Một năm không gặp, Cơ Dạ Thương giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không còn vẻ khinh mạn, ngược lại có vài phần đặc tính trầm ổn vốn có của Mậu Thổ Hệ.

Ánh mắt Cơ Động nhìn về phía Phất Thụy và Tử Lôi Diệu Thiên Long biến thành khỏa lôi cầu khổng lồ trên không trung, thản nhiên nói:

- Ngươi nói đi.

Cơ Dạ Thương thở dài một tiếng, nói:

- Ở Trung Thổ Đế Quốc, hoàng thất có nhiều chi phái. Trong đó tôn quý nhất, tự nhiên chính là huyết mạch trực hệ hoàng thất, lịch đại hoàng đế là thuộc chi này. Kế tiếp, chính là Bình Đẳng Vương nhất mạch của chúng ta. Kỳ thật, xét từ nguồn gốc tổ tiên chúng ta, chúng ta cũng thuộc huyết mạch trực hệ hoàng thất, chẳng qua bởi vì Bình Đẳng Vương nhất mạch của chúng ta đạt được thiên phú truyền thừa, cho nên dần dần trở nên độc lập thành một chi đặc biệt. Cơ hồ mỗi một truyền nhân trực hệ của Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta đều có thuộc tính chín phần là Mậu Thổ Hệ hoặc là Kỷ Thổ Hệ. Một ít truyền nhân đặc biệt xuất sắc thậm chí còn có thể đạt tới chín thành chín Dương thuộc tính hoặc là Âm thuộc tính nữa.

Bởi vậy Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta đời đời sản sinh ra cường giả, bảo hộ cho đế quốc, vì vậy, còn có danh xưng là Hộ Quốc Thân Vương. Gần ngàn năm nay, Bình Đẳng Vương gia tộc chúng ta đã có qua năm vị Chí Tôn Cường Giả. Ông tổ lão nhân gia của chúng ta lần trước ngươi cũng từng gặp qua. Cho dù là ông nội của chúng ta, cũng đã có tu vi Bát Quan.

Cơ Động cũng không có ngắt lời, chỉ lặng yên lắng nghe. Thanh âm Cơ Dạ Thương cũng không có nói quá nhanh, thanh âm rất có sức cuốn hút, giống như dẫn dắt ý niệm Cơ Động cuốn vào trong câu chuyện vậy, tâm trí không ngừng tưởng tượng ra uy thế hiển hách cao cao tại thượng của gia tộc.

- Có lẽ, chính là vì nhiên nhân Bình Đẳng Vương chúng ta một nhà toàn là nhân tài, nên trời cao ganh ghét anh tài, khiến cho huyết mạch gia tộc chúng ta đời đời không thịnh vượng. Mỗi một thế hệ gia tộc trực hệ cũng chỉ có một người, có thể có được hai hay ba người đã là tình huống rất tốt rồi. Thường xuyên vẫn là nhất mạch đơn truyền. Mau mắn là gia tộc chúng ta huyết mạch vấn mãi kéo dài xuống dưới, không có đoạn tuyệt. Đến đời cha của chúng ta, cũng lại là nhất mạch đơn truyền. Mà phụ thân lại chỉ có hai người con trai, một người là ta, người còn lại là ngươi. Cho dù là chính ta, mãi đến khi sự kiện kia xảy ra, ta mới biết được sự tồn tại của ngươi. Về mặt huyết mạch truyền thừa, trực hệ hoàng thất cũng đơn bạc giống y như chúng ta vậy. Cơ Dật Phong chết đi, không hề nghi ngờ là đã đoạn tuyệt huyết mạch hoàng thất, đây cũng là nguyên nhân vì sao hoàng thất lại động can qua đến như thế. Thậm chí bọn họ còn nghĩ đến không cần biết hậu quả như thế nào cũng phải đánh chết ngươi, cho dù là đắc tội Chí Tôn Cường Giả cũng không để ý. Mãi đến khi biết được ngươi là người của Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng tam, hoàng thất mới chân chính lặng yên trở lại, không dám vọng động nữa. Bọn hắn có thể mặc kệ Chí Tôn Cường Giả, nhưng tuyệt không dám xem nhẹ Bình Đẳng Vương chúng ta. Thế lực của gia tộc chúng ta, cho dù muốn thay triều đổi đại, kỳ thật cũng không phải là không có khả năng.

Nói tới đây, trên mặt Cơ Dạ Thương rõ ràng toát ra thần sắc kiêu ngạo, bởi vì Bình Đẳng Vương nhất mạch mà kiêu ngạo.

- Từ nhỏ tới lớn, ta luôn bị người xung quanh xem là con trai độc nhất của Bình Đẳng Vương, là truyền nhân độc nhất của Bình Đẳng Vương, vì vậy luôn bị người khác quản lý nghiêm ngặt. Có lẽ, lúc trước khi ngươi mới lần đầu gặp ta, nhất định sẽ nghĩ rằng ta là một tên kiêu căn ngạo mạn. Kỳ thật, hoàn toàn ngược lại, trong gia tộc ta trước giờ vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhất. Cho dù ông nội là người nổi tiếng là hà khắc nhất, cũng rất khó có thể tìm được trên người ta bất cứ tỳ vết nào. Vì để đạt được sự thừa nhận của tất cả các trưởng bối trong nhà, ta đã trả giá bằng toàn bộ thời thơ ấu của ta. Lúc ngươi còn nhỏ, ngươi từng lưu lạc tha hương, thân là một gã ăn mày, quả thực hiếm có ngày no bụng. Nhưng ngươi có một điều mà ta không hề có, đó chính là sự tự do. Bất luận cuộc sống như thế nào, ngươi còn có thể sống vì chính mình. Đối với ngươi ta cũng không giấu, tất cả mọi thứ mà ta làm, đều phải suy nghĩ cho lợi ích của gia tộc. Mỗi một thời khắc trong ngày, ta đều không được phép lơ là, bởi vì ta là truyền nhân duy nhất của Bình Đẳng Vương, áp lực mà ta phải gánh vác là nhiều vô cùng. Bắt đầu từ khi ta bảy tuổi, lần đầu tiên ta nghĩ đến chuyện tự sát, đến năm nay ta hai mươi bốn tuổi, số lần ta nảy sinh ý định tự sát cộng lại đã là một trăm hai mươi ba lần. Thế nhưng ta lại thủy chung không có dũng khí thực hành.

Tuy lời Cơ Dạ Thương nói vô cùng bình thản, nhưng những gì hắn nói không thể nghi ngờ là nghe qua rợn người. Cơ Động vốn nghĩ rằng, sau khi Cơ Dạ Thương nói ra thân thế của hắn, sau đó sẽ thuyết phục hắn trở về. Chính là Cơ Dạ Thương cũng không có làm như vậy, ngược lại là kể lại chuyện bản thân, những chuyện từ thời thơ ấu của mình. Cơ Động hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sinh hoạt trong một loại hoàn cảnh như thế, từng hơn một trăm lần muốn tự sát, đó là một loại buồn tẻ cùng với khốn khổ đến mức nào. Đang suy nghĩ, Cơ Dạ Thương lại tiếp tục nói:

- Mãi đến năm ta hai mươi tuổi, ta chính thức trưởng thành, sự ràng buộc trên người rốt cuộc giảm bớt vài phần. Ta được ông nội chấp nhận cho ta lựa chọn một nghề nghiệp để mà theo đuổi. Cũng mãi cho đến khi đó, cuộc sống của ta mới bắt đầu có được vài phần vui vẻ. Cái mà ta chọn chính là Điều Tửu, trở thành Điều Tửu Sư. Ở trong lòng ta, Điều Tửu so với tu luyện càng thêm thần thánh hơn rất nhiều, cũng là thứ chân chính khiến cho ta cảm thấy vui vẻ thật sự. Có lẽ là ở trong gia tộc ta bị quá nhiều áp lực, cho nên được ra ngoài, ngược lại khiến cho tính cách của ta có chút cao ngạo.

Lần đầu tiên gặp mặt, khi ta nghe được ba người các ngươi chỉ là một đám con nít hơn mười tuổi mà khinh thường việc Điều Tửu, ngươi có biết trong lòng ta phẫn nộ đến thế nào hay không? Nếu không phải bận tâm các ngươi chỉ mới mười mấy tuổi, chỉ sợ ta đã trực tiếp ra tay rồi. Chỉ là, sau khi phát sinh mọi chuyện, lại khiến cho trong lòng ta tràn ngập sự run động. Đó chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy được một người có thể đem việc Điều Tửu này biến thành một loại nghệ thuật thể hiện ra. Cho dù Lão Đại Phất Thụy khi pha chế rượu cũng phải nhờ vào ma lực để gia tăng hương vị cùng với đặc điểm của rượu pha chế ra. Nhưng mà ngươi cũng không giống như vậy, phương pháp pha chế rượu của ngươi hoàn toàn dựa vào thủ pháp, còn có một ít loại hương liệu mà ta không hiểu rõ lắm, nhưng cũng khiến cho ta cảm giác rung động mãnh liệt cùng với ấn tượng sâu sắc.

Ta có hân hạnh được thưởng thức một chén rượu lần đó ngươi điều chế ra. Loại hương vị này, suốt đời ta không thể nào quên được. Chỉ sợ là vĩnh viễn ta cũng không đạt tới trình độ như thế. Từ sau lần đó, ta mới chân chính hiểu được rằng, mình đã sai lầm đến mức nào, mới biết được sự chênh lệch của chúng ta lớn đến mức nào. Về phần sau này ngươi tiến vào Thiên Can Học Viện, ta thật sự rất muốn bái ngươi làm sư phụ, đi theo ngươi tiến hành học tập kỹ năng điều chế rượu. Đối với chuyện lần đó, ta một lần nữa thật sự xin lỗi ngươi.

Vừa nói, Cơ Dạ Thương vừa cúi đầu hành lễ với Cơ Động. Cơ Động nâng tay trái lên, nắm lấy bả vai Cơ Dạ Thương, lắc lắc đầu với hắn:

- Ta có thể hiểu được sự thống khổ của ngươi. Sinh ra trong một gia tộc hiển hách như thế, lại là con trai độc nhất, ngươi quả thật phải thừa nhận rất nhiều thống khổ. Chuyện lần đó, ta đã sớm quên rồi. Bản thân Điều Tửu chính là một loại nghệ thuật, cũng không phải là nghệ thuật thông thường. Nếu như ngươi thật sự muốn có thành tựu trong Điều tửu, như vậy, ngươi hãy nhớ cho kỹ, chỉ khi nào có thể đem toàn bộ tâm tình của mình hoàn toàn tập trung vào đó, tập trung đến mức hoàn toàn không có bất cứ thứ gì khác, lúc đó mới có thể chân chính lĩnh hội được sự ảo diệu trong Điều tửu.