Chương 290: Chương 146 Thiên Can Thần Thú Ma Kỹ, Đằng Xà Thuấn Di (Thượng)

Thân là Ngũ Giai Ma Thú, cảm giác của Thực Nhân Cự Ma vô cùng linh mẫn. Khi hắn cảm nhận được khí tức nóng bỏng nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu mình, trong lòng đã sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, có khả năng uy hiếp đến tính mạng.

Đột nhiên đầu ngẩng cao lên, hai tay hợp lại, toàn lực giơ cao lên, thậm chí không hề để ý đến đám Cực Hạn Song Hỏa Cầu mà hai Nguyên Tố Thể đang không ngừng bắn tới trước mặt. Từ trong con mắt duy nhất trên trán bắn ra một luồng quang mang bạch sắc mãnh liệt. Xét về tốc độ phản ứng, lúc này Thực Nhân Cự Ma chỉ sợ đã đạt đến tốc độ nhanh nhất từ khi chào đời đến giờ.

Nhưng mà, thân ảnh trên không trung lại khẽ vặn vẹo trong không trung một chút, hào quang chợt lóe lên, Hóa Thạch Chi Tuyến của Thực Nhân Cự Ma đã bắn vào khoảng không.

Phốc--

Nắm tay Cơ Động mang theo phần gai nhọn trên giáp che tay của Quân Ma Âm Dương Khải đã mạnh mẽ đâm thẳng vào phần gáy của Thực Nhân Cự Ma. Giờ khắc này đây, bộ giáp trụ trên người của hắn đã hoàn toàn biến thành một màu đen thâm thúy. Cực Hạn Âm Hỏa lạnh như băng lặng yên phát ra.

Thực Nhân Cự Ma không hổ là Ngũ Giai Ma Thú, hơn nữa lại còn sinh trưởng trên Thánh Tà Đảo, so với Ngũ Giai Ma Thú bình thường còn cường hãn hơn vài phần. Thanh gai nhọn trên khải giáp Quân Ma Âm Dương Khải đâm mạnh vào gáy hắn, không ngờ lại phát ra một tiếng keng thật lớn, thậm chí còn phát ra một đoàn đốm lửa lớn. Thanh gai nhọn dài hơn một thước cũng chỉ có thể đâm sâu vào một phần ba mà thôi, đã bị da thịt cứng chắc của Thực Nhân Cự Ma giữ cứng lại.

Thân là Ngũ Giai Ma Thú, nhưng Thực Nhân Cự Ma cũng không có ma kỹ gì để hộ thân, bởi vậy, sức mạnh cơ bắp cùng với lực phòng ngự cơ thể của nó tương đối mạnh mẽ đủ để so sánh với Lục Giai Ma Thú. Đầu đúng là chỗ yếu hại duy nhất của nó, nhưng phần xương đầu của hắn cũng là nơi cứng rắn nhất trên toàn thân. Đối với chuyện này, Cơ Động hoàn toàn hiểu rõ, nhưng hắn lại muốn tiến hành công kích vào nơi cứng rắn nhất của đối thủ.

Hai chân đạp mạnh lên sau gáy Thực Nhân Cự Ma một cái, thân thể Cơ Động giống như đạn pháo bắn thẳng lên không trung, hai cánh danh rộng, phiêu phù nhẹ nhàng trong không trung.

Thanh Bạch Cốt Bổng trong tay Thực Nhân Cự Ma chợt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Hai tay hắn giơ ra trước, tựa hồ như muốn chụp, bắt cái gì đó, nhưng chung quy không thể thành công. Phốc một tiếng, thân thể tựa như tòa núi khổng lồ của hắn chợt ngã xuống, đập thẳng lên mặt đất, phát ra thanh âm khổng lồ. Có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trong miệng, mũi cùng với con mắt độc nhất của hắn tản mát ra luồng khói nhàn nhạt. Bên ngoài nhìn tới, con Ngũ Giai Ma Thú cường đại này tựa hồ cũng không có bị thương nặng, một kích khi nãy của thanh gai nhọn Quân Ma Âm Dương Khải của Cơ Động cũng không đủ làm hắn trí mạng, nhưng thực tế, giờ khắc này, toàn bộ đại não bên trong của hắn đã hóa thành tro bụi.

Thanh gai nhọn kia mặc dù không đâm sâu vào trong, nhưng mà, cũng đủ để Cơ Động đem Cực Hạn Âm Hỏa choáng đầy lực thẩm thấu cùng hủ thực cực mạnh truyền vào đại não của Thực Nhân Cự Ma. Thử hỏi, lực phòng ngự của Thực Nhân Cự Ma có cường hãn đến mức nào đi nữa, bộ não của hắn làm sao có thể chống cự được Cực Hạn Chi Hỏa cơ chứ? Nếu cái mà Cơ Động sử dụng là Cực Hạn Dương Hỏa, dưới lực bộc phát mạnh mẽ, cũng chưa có thể làm nổ tung đầu hắn được, nhưng Cực Hạn Âm Hỏa thì lại khác, thẩm thấu, thâm nhập và lặng lẽ thiêu đốt, dễ dàng đoạt đi sinh mệnh của đầu Ngũ Giai Ma Thú này.

Hai Nguyên Tố Thể lặng lẽ bay đến bên cạnh người Cơ Động. Hai tay Cơ Động huơ lên, đã kéo bọn chúng lại sát bên người, phân biệt đặt lên hai vai mình, sử dụng Cực Hạn Chi Hỏa của mình bổ sung căn nguyên cho bọn chúng. Được một lát, hai tiểu gia hỏa này đã có thể tự mình hấp thu Hỏa nguyên tố trong không trung để bổ sung bản thân.

Có chúng nó ở đây, tương đương với hai phân thân của Cơ Động, đây là chuyện vô cùng tốt lúc này. Lúc trước nếu không phải có chúng nó tấn công thu hút sự chú ý của Thực Nhân Cự Ma, lại liên tiếp đẩy lùi Thực Nhân Cự Ma về phía sau, Cơ Động muốn thoải mái thu thập một đầu Ngũ Giai Ma Thú như vậy, cũng tuyệt không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Thân thể nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai cánh thu liễm lại, trong lòng Cơ Động không khỏi âm thầm cảm thán, những kỹ năng cường hãn quả thật trong chiến đấu có thể mang lại những hiệu quả không ngờ. Lúc hắn hồi tưởng lại trận chiến giữa mình với Hạt Tử, liền phát hiện được vấn đề. Dưới tình huống ma lực mình không bằng đối thủ, hắn lại quá mức theo đuổi việc đối kháng trực tiếp mặt đối mặt với đối thủ. Nếu như hắn có thể lợi dụng một ít kỹ năng hơn mà nói, có lẽ vị Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ kia căn bản là không có cơ hội chạy trốn.

Tựa như lúc nãy hắn đột nhiên xuất hiện lên không trung trên đỉnh đầu của Thực Nhân Cự Ma, cái mà hắn sử dụng chính là bản lĩnh trấn môn của Đằng Xà, gọi là Đằng Xà Thuấn Di.

Đằng Xà Thuấn Di, chính là một loại phương pháp dưới bất cứ tình huống nào, nháy mắt có thể đem thân thể mình thay đổi hướng di chuyển, gia tốc cực nhanh. Đến khi đạt đến cực hạn, trong nháy mắt thậm chí có thể tương đương với Dịch Chuyển Tức Thời.

Nếu là do bản thân Đằng Xà tự mình thi triển, hắn có thể liên tục hoàn thành chín lần Đằng Xà Thuấn Di. Thử hỏi, nếu một gã cường giả đột nhiên từ chín hướng khác nhau đồng thời phát ra công kích, đó là sự khủng bố đến mức nào cơ chứ? Bản thân Đằng Xà Thuấn Di này, bất luận là dùng để công kích hay để né tránh, đều là một kỹ năng hiếm có. Cơ Động từng đem nó so sánh thử với Ám Nguyệt Vũ, Ám Nguyệt Vũ mặc dù cũng rất tốt, nhưng phần lớn chỉ có thể thi triển trên mặt đất, hơn nữa chỉ có thể so sánh được có một lần, mặc dù có hiệu quả xuyên thấu qua những công kích dưới Tất Sát Kỹ của đối thủ, nhưng so sánh với Đằng Xà Thuấn Di, có thể thi triển dưới bất cứ tình huống nào, thì vẫn là núi nhỏ so với Thái Sơn.

Tu luyện Đằng Xà Thuấn Di của Cơ Động hiện tại cũng tương đương với Đằng Xà Hóa Lực Thuật. Thế như tu vi hiện tại của hắn vẫn chưa đủ, trước mắt chỉ có thể hoàn thành hai lần Thuấn Di mà thôi. Nhưng chỉ cần hai lần này thôi, cũng giúp cho hắn cơ hồ không có bất cứ khó khăn gì, bằng vào lăng không hoán chuyển vị trí, đã thuận lợi thu thập Thực Nhân Cự Ma. Có thể thấy được kỹ năng này dùng để đánh lén có hiệu quả cường hãn đến mức nào.

Thực Nhân Cự Ma đã mất đi sinh mệnh lực, năng lực phòng ngự của cơ thể sẽ kém đi rất nhiều. Một đạo Cực Hạn Dương Hỏa lóe lên, nháy mắt toàn bộ thân thể nó đã hóa thành tro tàn, trên mặt đất còn lại chỉ là một khỏa Tinh Hạch nhỏ màu vàng cỡ nắm tay. Từ hoa văn mà xem, nó vẫn là Ngũ Giai Tinh Hạch, nhưng về mặt phẩm chất, tuyệt đối là cực phẩm trong Ngũ Giai Tinh Hạch.

Thu hồi Tinh Hạch, Cơ Động phóng người lên, tiếp tục tiến sâu vào tầng trong của Thánh Tà Đảo. Hắn vừa rời đi không lâu, thân ảnh màu xanh biếc lóe lên, Hạt Tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện chỗ thân thể Thực Nhân Cự Ma vừa bị thiêu đốt, cẩn thận quan sát một chút, lại phóng người lên, lặng yên chui vào trong rừng cây biến mất không thấy đâu.

o0o

Hai canh giờ sau, Cơ Động đã đi sâu vào trong Thánh Tà Đảo, đương nhiên, hiện tại hắn vẫn còn ở tầng một, tầng ngoài cùng của Thánh Tà Đảo mà thôi. Trên đường đi cũng không gặp chút phiền toái nào, cũng gặp qua năm sáu đầu ma thú, nhưng phần lớn chỉ là Tam Giai, Tứ Giai cũng chỉ gặp có một đầu mà thôi. Đến nơi này, Cơ Động tự nhiên cũng không có nương tay, dễ dàng thu gặt sinh mệnh cùng với Tinh Hạch của bọn chúng.

- Thánh Tà Đảo đúng là rộng lớn a! Chạy suốt hai canh giờ rồi, cho dù không phải phi hành, nhưng cũng đã chạy hơn hai trăm dặm rồi. Nhưng xem ra, cũng còn chưa tiến vào tầng hai.

Cơ Động dừng bước lại. Không hề nghi ngờ, tầng ngoài cùng của Thánh Tà Đảo luôn là tầng rộng lớn nhất. Suốt hai canh giờ này hắn cơ hồ là chạy như điên, chẳng qua cũng chỉ mới tiếp cận tầng thứ hai mà thôi. Khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái chính là, số lượng ma thú hắn gặp phải dọc đường cũng không nhiều như hắn tưởng tượng. Cũng không có cảm giác một bước khó đi. Ngoại trừ Thực Nhân Cự Ma gặp phải lúc đầu còn có chút hơi uy hiếp, cơ hồ hắn không gặp bất cứ cản trở nào đáng kể. Vừa cẩn thận suy nghĩ, Cơ Động tiếp tục đi về phía trước, vừa khôi phục lại thể lực tiêu hao suốt hai canh giờ chạy nhanh lúc nãy. Đi thêm một quãng không xa, đột nhiên khi hắn lướt qua một thân đại thụ, trước mắt chợt mở ra sáng rọi. Hiện ra trước mắt hắn, cũng không phải là rừng rậm thâm u nữa, mà là một thảo nguyên rộng bát ngát.